Ngạc Nhiên Chưa, Ông Đây Biết Bay Đấy!

Chương 11: Trong xã hội ta là anh Ngỗng

Đồ Đồ, người đặc biệt đến đây để nhắc nhở hoặc muốn đến xem hai anh em Phong Minh thay đổi sắc mặt, tâm trạng như thế nào.

Bạn học thỏ đã nhìn thấy thành công biểu cảm mà cậu ta muốn thấy trên khuôn mặt của Phong Bá, vẻ mặt lo lắng và sợ hãi thực sự rất sảng khoái. Nhưng vừa quay đầu lại, cảm giác nhẹ nhõm liền bị quét sạch, khuôn mặt Phong Minh quả thực rất đẹp, nhưng vẻ mặt bình tĩnh cùng ánh nhìn cậu ta như “con người ngu ngốc” thật sự khiến người ta khó chịu.

Đáng lẽ không phải như vậy. Chẳng lẽ tên Phong Minh này không phải là một con ngỗng đơn giản như được viết trên biểu ngữ mà là một con ngỗng lớn hay một con ngỗng đột biến có thể tiết ra chất độc? Nhưng tấm biểu ngữ lại không nói kết quả kiểm tra sai. Làm sao tên này có thể bình tĩnh như vậy?

Ừm, người bạn học mới này có lẽ có chút không đơn giản, cần phải quay lại nói gì đó. Không để cho mấy tên kia kiếm chuyện với bạn học mới vào buổi chiều, nếu không sẽ bị bạn cùng lớp mới dạy dỗ ngược lại, đến lúc đó thì không có lỗ để chui.

Đồ Đồ cười nói: "Được rồi, tớ cũng đã nhắc nhở rồi, vậy tớ đi đây. Chiều nay gặp lại ở sân trường nhé!"

Nói xong, bạn học thỏ nhảy đi xa, Phong Minh bây giờ mới chú ý tới tên này đang mặc áo ngắn tay và quần đùi.

Cậu nhìn chiếc áo len và áo gió mình đang mặc, rồi nhìn bộ quần áo cùng kiểu dáng nhưng khác màu của Phong Bá, cậu chậm rãi nói:

“Cậu bạn thỏ đó…”

Phong Bá: "Chuyện gì?"

"Cậu ta mặc hơi ít vải một chút."

Phong Bá: "???"

"Anh nghĩ cậu ta sẽ thuộc loại nào?"

Phong Bá suy nghĩ một lúc rồi nói với vẻ không chắc chắn: "Một loại chịu lạnh tốt chăng?"

Phong Minh chợt hiện lên một vẻ mặt rất vi diệu. "Nhìn kỹ, tuy rằng khuôn mặt rất trẻ con nhưng đôi chân lại khá dài. Em đã nghĩ đến một giống thỏ kỳ lạ. Em thậm chí còn phàn nàn về nó khi xem Thế giới động vật nữa."

Phong Bá: “…” Vậy rốt cuộc là loài quái nào? Tại sao anh không biết? Anh cũng có xem Thế giới động vật mà?

Sau khi ăn bữa trưa miễn phí ở căn tin, Phong Minh và Phong Bá gục xuống bàn trong lớp mà ngủ trưa.

Hai giờ chiều, hai người bước vào lớp linh năng 1, chiếm 1/3 tòa nhà giảng dạy đối diện lớp linh năng 2 và 3 của họ.

Khi hai người bước qua cửa lớp đã nhận được sự chú ý của gần một trăm học sinh lớp linh năng 1.

Khi một trăm cặp mắt với màu sắc khác nhau, kích cỡ khác nhau và thậm chí cả nhãn cầu khác nhau nhìn lên, bầu không khí của cả lớp ngay lập tức thay đổi.

Phong Minh không có cảm giác gì, chỉ cử động đôi cánh nhỏ sau lưng. Nhưng Phong Bá thì cảm thấy toàn thân có chút cứng ngắc.

Anh có thể cảm nhận được rằng có ít nhất mười người thức tỉnh linh năng loại quái thú trong lớp này, và họ đang dùng khí thế của mình để gây áp lực lên anh. Trong phút chốc khiến anh không thể di chuyển ngay cả khi anh muốn.

Không thể di chuyển!

Nếu anh di chuyển, anh sẽ bị ăn thịt!

Những chiếc lông đen trên cánh tay của anh bắt đầu mọc ra không thể kiểm soát. Lúc này, anh chỉ muốn bay đi để thoát khỏi áp lực này.

Đúng lúc đôi cánh trên tay anh sắp xuyên thủng áo len, Phong Minh vỗ nhẹ vào lưng anh.

"Đừng choáng ngợp, cứ bình tĩnh tìm một chỗ trống mà ngồi đi. Hai chỗ cạnh cửa sổ cũng được đó."

Phong Bá được vỗ về như vậy, cảm giác bị choáng ngợp trong nháy mắt biến mất. Anh có chút khó hiểu nhìn em họ của mình, trong lòng không khỏi bắt đầu suy nghĩ, loại ngỗng này thực sự mạnh mẽ như vậy sao? Hay là... bởi vì em họ của anh thức tỉnh sức mạnh của con ngỗng còn được tặng kèm đôi mắt và lòng dũng cảm của một con ngỗng lớn, nhìn mọi người nhỏ bé hơn mình, có thể chiến đấu chống lại mọi người mà không hề sợ hãi?

Phong Bá và Phong Minh đi tới chỗ trống cạnh cửa sổ, chuẩn bị ngồi xuống.

Đột nhiên một bàn chân từ ghế sau duỗi ra, đặt lên chiếc ghế Phong Minh định ngồi.

Phong Minh và Phong Bá cùng quay đầu lại, nhìn thấy người bạn cùng lớp ngồi ở ghế sau có làn da đen khắp người và có lông đen ở cánh tay khi xắn tay áo lên.

Trên thực tế, người bạn cùng lớp này cao lớn, khỏe mạnh và trông già nua, dù nhìn thế nào thì hắn ta cũng không nên học khoa cấp 3 mà nên học ở khoa đại cấp.

Mà lúc này, vẻ mặt của người bạn cùng lớp này vẫn rất dữ tợn, đôi mắt đen láy tuy nhỏ nhưng sắc bén. Nếu không phải vẻ ngoài hắn giản dị và lương thiện thì hắn đứng lên thôi cũng đã trở thành tâm điểm chú ý của người bảo vệ rồi. Đúng như dự đoán, cậu có vốn và khả năng tìm rắc rối.

"Có người ngồi ở đây rồi, hai người đi chỗ khác đi."

Bạn học nam da ngăm đen trưởng thành lên tiếng.

Hắn vừa mở miệng, những học sinh khác trong lớp đang tụ tập trò chuyện, đọc tin tức hoặc xem livestream trên điện thoại đều nhìn sang. Một số học sinh thì hả hê, một số thì ăn dưa hóng chuyện, còn lại thì lo lắng nhưng vẫn im lặng.

Giờ học chính thức bắt đầu vào lúc 2h30 chiều, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ học. Rõ ràng là nửa giờ này đủ thời gian để một số người tìm đến gây chuyện.

Phong Bá mím môi không nói gì. Anh có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh linh năng của mình hoàn toàn không thể đọ nổi với người bạn cùng lớp da ngăm và mạnh mẽ này. Nhưng trực giác và bản năng khiến anh không chịu rút lui như một kẻ thua cuộc.

Mặc dù anh mới trở thành một linh năng giả và không hiểu các quy tắc trong giới linh năng, nhưng anh vẫn hiểu nguyên tắc cơ bản nhất của luật rừng.

Phong Bá không lùi bước, anh đứng thẳng.

So ra thì tâm trạng của Phong Minh thoải mái hơn rất nhiều. Cậu nhìn những người còn lại trong lớp rồi nói:

"Nhưng hình như trong lớp không còn vị trí nào khác nhỉ?"

"Ai nói không có chỗ? Có ghế trống ở hai bên bục đó! Hai người chỉ có thể ngồi đó thôi. Nếu không tin thì hai người có thể hỏi cả lớp. Chúng ta đều là bạn cùng lớp nên hãy coi như lần đầu chúng ta gặp nhau nên tôi dành cho các bạn sự quan tâm đặc biệt đi! Không cần cảm ơn đâu, hahaha."

Phong Minh quay đầu liếc nhìn dãy bàn học ở hai bên trái phải cạnh bục giảng. Sau đó cậu nhìn người bạn cùng lớp da ngăm đen và mạnh mẽ này.

"Tôi vẫn thấy hai chỗ này tốt hơn. Bạn có thể nhấc chân lên khỏi ghế cho tôi được không?"

Dường như nghe được câu nói đùa đặc biệt buồn cười nào đó, Hùng Bá ngả người ra sau và cười lớn. Nhiều học sinh khác trong lớp cũng cười nham hiểm theo, nhưng nụ cười của họ chưa kéo dài được ba giây thì đã im bặt như thể bị ai đó bóp cổ——

Cậu bạn học ngỗng có đôi cánh như gà con trên lưng thực sự đã lấy từ trong cặp sách ra một túi hạt dẻ, sau đó nhét thẳng chiếc túi vào mồm Hùng Bá, suýt thì làm hắn nghẹt thở chết.

"Mời cậu dùng bữa. Đây là sự quan tâm của tôi với tư cách là bạn học mới. Không cần cảm ơn đâu."

Giọng Phong Minh nhẹ nhàng nhưng cả lớp lại nghe ra trong đó có chút giễu cợt.

Hùng Bá bị nhét hạt dẻ vào mồm tức giận đứng dậy nhổ hạt ra, hét lên:

"Mày là người mới đến mà sao dám ngông cuồng như thế! Vậy thì đấu tay đôi đi!"

Dù thế nào đi nữa, cuộc thách đấu tay đôi đã được khơi mào! Nhiều học sinh trong đó có Hùng Bá trở nên phấn khích. Chúng gõ lên bàn và bắt đầu hò reo:

"Một chọi một, một chọi một!"

"Các linh năng giả phải dùng nắm đấm để nói chuyện!"

"Một chọi một! Ai hèn nhát không chịu đấu thì làm đàn em!"

Phong Bá sẽ thật ngu ngốc nếu không nhận ra những người này đang cố tình bắt nạt bạn học mới.

Cho nên anh muốn kéo biểu đệ của mình ra ngoài trước, đợi giáo viên tới những người này nhất định sẽ không dám làm phiền.

Nhưng khi anh đưa tay ra kéo biểu đệ của mình, anh phát hiện ra người em họ rõ ràng gầy hơn anh, nhưng anh lại... không thể xê dịch???

Phong Minh liếc nhìn anh họ: “Đừng có kéo em, chúng ta cùng nhau đánh.”

Phong Bá: "?!" Mặc dù trước đó anh đã nghe nói ở trường em họ của mình đã dẫn đầu cả lớp đi đánh kẻ bắt nạt Trương Phi Long, nhưng anh không ngờ rằng em họ mình lại là người hiếu chiến và hung hãn như vậy!

Anh còn chưa kịp phản ứng, Phong Minh đã ném cặp sách xuống ghế cạnh cửa sổ, nhìn Hùng Bá hưng phấn khởi động tay chân và khớp cổ:

"Đi thôi Hắc Tráng, gặp lại ở sân chơi!"

*Hắc Tráng: biệt danh của Hùng Bá được đặt bởi Phong Minh. Ý nói Hùng Bá da đen và cường tráng.

Vừa lúc cậu xoay người rời đi, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, đồng thời có tiếng la hét của các bạn cùng lớp, trong đó có tiếng hét của Phong Bá quác!

*Quác(嘎): cạc cạc; cạp cạp; quang quác; quác quác (từ tượng thanh, tiếng vịt, tiếng nhạn, tiếng quạ,... kêu)

Tuy nhiên, Phong Minh cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng nhảy về phía trước, né tránh nắm đấm của Hùng Bá như có con mắt ở đằng sau.

"Ồ! Phản ứng của mày cũng điên rồ thật đấy! Nhưng không thể vì mày nhanh mà có thể lành lặn được đâu!"

Khi Hùng Bá nói xong điều này, hắn ta đột nhiên đập mạnh vào ngực mình. Giây tiếp theo, hai chân của hắn ta biến thành chân gấu thật sự khi bước xuống sàn lớp, mặt đất rung chuyển nhẹ, tốc độ của hắn cũng đột ngột tăng lên. Gần như chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp Phong Minh. Cùng lúc đó, một vệt ánh sáng màu nâu lướt qua hai lòng bàn tay của hắn, những ngón tay dài và mạnh mẽ biến thành những móng vuốt gấu ngắn, dày và sắc bén, hắn đang vỗ vào cánh tay Phong Minh!!

Nếu cú vỗ thật sự trúng Phong Minh thì kết cục của cậu đó là mất một cánh tay và gãy chân. Hùng Bá rất tự tin vào tốc độ của mình sau khi biến hình, hắn chắc nịch rằng mình có thể dùng móng vuốt tóm lấy đôi cánh to bằng lòng bàn tay như đồ chơi trên lưng của Phong Minh. Hắn tưởng tượng tới một viễn cảnh.

Phong Minh sẽ sợ đến mức quỳ xuống cầu xin tha thứ khi bị bắt. Từ đó, hắn có thêm một đàn em luôn run rẩy mỗi khi nhìn thấy hắn!

Lúc này Phong Minh đã nhanh chóng chạy tới cửa lớp, khi đi ngang qua bục của giáo viên cậu tiện thể vơ lấy cây bút của giáo viên chủ nhiệm.

Ngay khi móng vuốt to lớn của gấu đen chuẩn bị tóm lấy đôi cánh nhỏ của cậu, hai chiếc cánh nhỏ màu trắng đột nhiên rung lên hạ xuống, tạo ra một cơn gió nhẹ, thoát khỏi móng vuốt của Hùng Bá.

Phong Minh bay ra ngoài.

Và trực tiếp bay lên không trung dưới con mắt dõi theo của cả lớp.

Hùng Bá chân tay biến thành gấu vẫn đuổi theo cậu, sắc mặt hắn hơi thay đổi khi nhìn thấy Phong Minh lơ lửng trên không.

Đôi cánh nhỏ của thằng nhóc này thực sự có tác dụng sao!! Nhưng tại sao hắn lại nhớ rằng cánh của con ngỗng không dễ bay?

Nhưng nếu thằng nhóc này cho rằng khi bay trên không sẽ ăn toàn thì cậu ta đã hoàn toàn sai lầm.

Hùng Bá cười ha ha, không đuổi theo người nữa, ngồi xuống đất, lấy trong túi ra một viên kẹo mật ong nhét vào miệng, sau đó dùng chân gấu chào Phong Minh.

"Tiểu Ngỗng, ngươi khá lắm, tốc độ phản ứng và khả năng phối hợp cơ thể của ngươi khá tốt. Trước đây ngươi đã luyện tập sao? Bây giờ ngươi đã bay lên rồi, ta sẽ không đấu với ngươi nữa. Để thỏ và chim sáo bắt ngươi vậy!"

Mí mắt Phong Minh giật giật, vậy ra đây là cuộc chiến thay phiên nhau đánh sao?

Ngay khi cậu đang suy nghĩ, một bóng người tương đối quen thuộc đã nhảy vào khoảng trống trước lớp học.

Người này có đôi tai dựng đứng trên đầu không quá dài và nụ cười dễ thương trên khuôn mặt? Đôi mắt cậu ta đỏ rực vì phấn khích, cậu ta mặc áo ngắn tay mùa hè và quần rộng. Chẳng phải cậu ta là bạn học thỏ tốt bụng nhắc nhở cậu và anh họ Phong Bá vào buổi trưa sao?

"Này! Bạn cùng lớp, cẩn thận nhé. Tốc độ và khả năng nhảy của tôi rất..."

"Mạnh mẽ!!"

Khi ba chữ cuối cùng được nói ra, Đồ Đồ ngay lập tức nhảy lên không trung, mục tiêu của cậu ta chắc chắn là đôi cánh nhỏ phía sau Phong Minh.

Đáng tiếc, Phong Minh nhanh hơn cậu ta một bước, cây bút làm bằng hợp kim của giáo viên chủ nhiệm trong tay Phong Minh, được dùng lực xoắn đập mạnh vào cánh tay Đồ Đồ.

“Ui, ui, ui, đau quá!” Đồ Đồ bị đánh ngã xuống đất, cười toe toét trách móc: “Sao cậu có thể dùng bút trỏ của lão sư đánh tớ chứ! Bút của thầy ấy được làm bằng hợp kim đặc biệt không thể gãy đó!"

*Bút trỏ: bút phát ra tia laser dùng để chỉ lên bảng và thuyết trình.

Phong Minh khịt mũi, không thèm để ý tới cậu ta.

Đồ Đồ nheo mắt thỏ lại, nhanh chóng dùng hai chân nhảy lên không trung lần nữa, chuẩn bị lao tới Phong Minh.

Sau đó cậu ta bị đánh lần hai.

Đôi tai trên đầu Đồ Đồ va vào nhau khi cậu ta bị đánh và cậu ta giậm chân nhiều lần một cách giận dữ.

"Dương Bá Lao, sao ngươi còn ngồi xổm trên cành cây ngụy trang thành chim sẻ làm gì?! Sao không ra ngoài đánh một trận đi! Nếu ngay cả người mới đến này chúng ta cũng không xử lý được thì về sau sẽ có bao nhiêu người cười nhạo chứ!!!"

Sau khi Đồ Đồ hét lên, ánh mắt Phong Minh lập tức dán chặt vào con chim sáo đang ngồi xổm trên cành cây, trông béo hơn nhiều so với con chim sẻ bình thường. Xung quanh mắt có một vòng lông tơ đen hẹp, trông giống như một miếng che mắt màu đen và nó chẳng có tác dụng gì.

Con chim sáo sải cánh và kêu lên chói tai ngay khi Phong Minh nhìn nó. Sau đó, toàn bộ cơ thể của tên linh năng giả đó đột nhiên tăng kích thước và lao xuống từ trên cây! Cái mỏ gần giống với đại bàng và những móng vuốt lấp lánh của nó đều thể hiện sự hung dữ của nó. Phong Minh sau đó nhớ ra rằng chim sáo là loài "chim ăn thịt" trong số các loài chim nhỏ. Nó rất hung dữ và thích ăn thịt.

Phong Minh nhìn hắn không khỏi nghĩ, một con chim sáo cỡ vừa và nhỏ sà xuống đã gây áp lực lớn như vậy rồi thì linh năng giả kền kền mặt nhăn nheo đó lao tới sẽ đáng sợ đến mức nào?

Nhưng cậu sẽ không lùi bước, cậu sẽ không chấp nhận sự thất bại như thế này!!

Đôi cánh nhỏ sau lưng Phong Minh dường như cảm nhận được sự phấn khích của cậu, chúng bắt đầu vỗ nhanh hơn và bay cao hơn, nhìn như sắp nhảy ra một phân thân.

Đôi cánh nhỏ đột nhiên trở nên kích động. Phong Minh gần như mất kiểm soát tốc độ, bay ngang qua đôi cánh của Dương Bá Lao.

Dương Bá Lao: "?" Anh bạn à, anh có bay xa quá không thế?!

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Phong Minh lại bay trở về. Dương Bá Lao dù nhanh nhẹn nhưng thậm chí còn không kịp phản ứng và bị cây bút trỏ trực tiếp đập vào cánh.

"Ui?!"

Chuyện gì đang xảy ra vậy! Con ngỗng có nhanh như vậy không?!

Dương Bá Lao vẫn còn bối rối. Phong Minh thì đang bay khắp không trung như một con khỉ đang chạy. Cây bút trỏ trong tay cậu cũng tranh thủ đánh mạnh vào Dương Bá Lao.

“Điều này thật phản khoa học!!”

Dương Bá Lao không chịu được Phong Minh đang bay như khỉ nên vỗ cánh bay đi luôn. Sau đó Đồ Đồ và Hùng Bá gặp phải tai họa - một người đang ăn mật ong, một người đang gặm cà rốt. Trời đánh tránh miếng ăn vậy mà cả hai đều bị Phong Minh đang bay trên không trung đánh bằng cây bút trỏ hợp kim của giáo viên chủ nhiệm rồi chạy trốn.

Cuối cùng, Hùng Bá, người có kích thước lớn dễ dàng trở thành mục tiêu và lưng gần như sưng tấy hết, không thể chịu đựng được nữa và gầm lên.

"Lão sư! Lão sư, em biết thầy ở đây!! Bài kiểm tra sức mạnh của cậu ta hoàn thành rồi! Kết quả kiểm tra rất xuất sắc! Thầy nên nhanh chóng ra ngoài điiiiiii!"

Phong Minh đang đuổi theo Hùng Bá và Đồ Đồ để đánh từ giữa không trung, nheo mắt lại, quay đầu lại thì nhìn thấy một chàng trai rất cao lớn ung dung bước ra từ sau một gốc cây lớn.

Người thanh niên này cao ít nhất hai mét, cao gầy, đeo kính, nhìn có vẻ khá học thức. Anh ta còn cầm theo một chiếc laptop trên tay và một đoạn video "Trong xã hội ta là anh Ngỗng" đang phát trên đó. Cái cách mà con ngỗng đuổi theo và mổ người, và cái cách mà Phong Minh dùng bút đánh người vào lúc này, chỉ đơn giản là bản sao của con ngỗng phiên bản người.

*Trong xã hội ta là anh Ngỗng - 社会你鹅哥, search gg để xem video.

Lộc Ấp, giáo viên chủ nhiệm lớp linh năng 1, trông rất lịch thiệp, đẩy kính lên.

"Chậc, hiệu trưởng nói tiểu tử này hình như có linh năng không tầm thường, ta vẫn không tin."

"Bây giờ xem ra ta thật sự đã đánh giá thấp sức mạnh của loài ngỗng trong xã hội..." Tuy nhiên, loại tốc độ thậm chí có thể so sánh với tốc độ bay của chim Ưng Peregrine(chim Cắt) thực sự chỉ là loài ngỗng? Ngay cả thiên nga không giỏi về tốc độ bay nhưng chúng lại là loài chim có chiều cao bay cao nhất.

Chủ nhiệm Lộc Ấp đau đầu với mấy con báo này. Nhưng anh vẫn bước nhanh đến cửa lớp, nói chuyện với Phong Minh vẫn đang truy đuổi mọi người, cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cho ba học sinh gai góc của mình.

"Phong Minh! Được rồi, dừng lại! Ba đứa nó làm việc này là được sự cho phép của thầy, thầy muốn xem thực lực cơ bản và khả năng thích ứng của em và biểu ca của em, dù sao phản ứng khi không chuẩn bị là chân thật nhất, cũng có thể bộc lộ những khuyết điểm và ưu điểm trực tiếp nhất để thầy có thể tìm các phương pháp huấn luyện phù hợp cho em sau này, thầy cũng sẽ để mọi người đấu với anh họ của em. Đây là một bài kiểm tra cần thiết, vì vậy đừng lo lắng về chúng."

"Và ba đứa nó rất thận trọng trong hành động của mình, vì vậy chúng sẽ không làm tổn thương em nghiêm trọng đâu."

"Ngoài ra, trước đây Đồ Đồ có nói với em rằng có một học sinh trong lớp bắt nạt một học sinh thuộc loại hamster phải không? Thằng nhóc đó hay nói dối lắm. Trong lớp chúng ta không có học sinh nào thuộc loại hamster cả. Chỉ có một học sinh thuộc loại chuột đồng thôi. Nhưng không ai có thể bắt nạt được nhóc ấy. Chuyên môn của nhóc ta là săn tìm kho báu. Gia đình nhóc ấy còn là người giàu có ở Long Thành nên không ai muốn bắt nạt nhóc ấy cả."

"Lớp chúng ta là một đại gia đình yêu thương lẫn nhau, mặc dù trong đó có những học sinh như dã thú và chim săn mồi, nhưng chúng ta đều là gia đình. Làm sao có thể có mâu thuẫn được?"

Vì vậy, đừng đuổi theo bọn nó để đánh nữa, có khi nào chúng gục ngã trước khi em nhìn thấy chúng không?

Phong Minh nghe xong tiếng gọi của giáo viên không nói nên lời, cảnh tượng này là do dàn dựng á?

Nhưng bây giờ chủ nhiệm có nói gì cũng đã muộn rồi, cậu cảm giác rằng mình không thể khống chế được đôi cánh nhỏ trên lưng nữa.

Phong Minh cố gắng hết sức giữ vẻ mặt vô cảm, không hoảng sợ.

Nhưng đôi cánh đã phản bội cậu, cậu muốn dừng lại nhưng đôi cánh lại đưa cậu lên, xuống, trái, phải, bay ngày càng cao hơn dưới cái nhìn của mọi người, cậu cảm thấy mình như một con khỉ bay trên trời.

Giáo viên chủ nhiệm Lộc Ấp: "..."

Cả lớp cộng thêm Phong Bá: "???"

Không, đột biến thức tỉnh loại ngỗng tuyệt vời như vậy sao? Có thể bay cao bay xa như thế sao?!

"Chà... nếu bộ truyện về ngỗng đều là những người thức tỉnh như thế này thì tôi cảm thấy bộ truyện ngỗng cũng khá hay..."

"...Đúng vậy, vừa rồi Phong Minh quất mạnh vào Hùng Bá và Đồ Đồ! Nó làm tôi nhớ đến cơn ác mộng bị một con ngỗng lớn đuổi theo khi còn nhỏ."

"Chỉ có thức tỉnh loại ngỗng mới mọc đôi cánh trên lưng thôi sao? Vậy thì, trong trường hợp đó, tôi cũng muốn thức tỉnh loại ngỗng."

Người thức tỉnh thành Thiên Nga chân chính sau này đạt đến linh năng cấp 1: Không, không, không! Những người thức tỉnh loại ngỗng của chúng ta không có cánh trên lưng!! Cậu ta là đang cải trang thành một con ngỗng trắng lớn!!