Ngạc Nhiên Chưa, Ông Đây Biết Bay Đấy!

Chương 10: Nếu cậu chạm vào nó thì cậu là lưu manh

Tấm biểu ngữ treo trên cổng trường khiến Phong Minh và Phong Bá cảm nhận sâu sắc sự ác ý của trường trong ngày đầu tiên đi học.

Khi cả hai nhìn thấy tấm biểu ngữ, họ gần như muốn quay người bỏ đi, nhưng cuối cùng, dì Phong đã túm cổ áo cả hai và kéo vào trường.

Phong Minh bị kéo cổ áo vẫn không biết từ khi nào mà dì lớn lại thân thiết với mình như vậy? Chiều hôm qua, trước khi dì lớn của cậu xuất viện, bà đã đặt hàng online mua cho cậu một vài bộ quần áo được may đặc biệt để cậu có thể khoe đôi cánh nhỏ trên lưng. Buổi tối, bà nói với Phong Bá rằng phải kéo cậu đến nhà bà để dùng bữa cảm ơn.

Cuối cùng sau khi ăn xong, khi cậu nghĩ mình cuối cùng cũng được yên ổn thì dì của cậu lại bắt đầu chuẩn bị các dụng cụ học tập và phòng hờ những thứ cần thiết để cậu và Phong Bá đi học ở trường linh năng. Nếu như cậu không kiên quyết từ chối thì dì cậu đã giữ cậu lại để sống chung rồi.

Còn nữa, sáng nay dì lớn còn kéo theo cả chú và anh họ để đưa cậu đi học.

Phong Minh thực sự nghi ngờ không biết dì lớn có bị thương ở não hay không.

Nhưng khi bà đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Phong Minh, bà lại rất thẳng thắn: “Trước đây chú và dì đúng là không tốt với cháu lắm, nhưng dì không nghĩ là mình quá khắc nghiệt. Vì con đã cứu dì và tiểu Bá, nếu dì không đối xử tốt với con thì dì có còn là con người nữa không? Từ nay dì sẽ coi con như đứa con trai ruột của dì. Con muốn thứ gì thì cứ nói với dì. Đừng gánh nặng tâm lý đối với bọn ta quá. Bọn ta làm vậy vì muốn tốt cho con thôi, con sẽ bị bắt nạt và đối xử như một đứa trẻ không có gia đình. Chú và dì sẽ không làm phiền con sau khi bọn ta đưa con đến trường ngày hôm nay."

Phong Minh nhìn vẻ mặt nghiêm túc và thản nhiên của dì lớn, cảm thấy con người thật sự là sinh vật phức tạp.

Cuối cùng cậu cũng chấp nhận lòng tốt của dì.

Sau đó, cậu cũng bị đối xử như Phong Bá.

"Mẹ anh không phải bị thương nặng rất yếu ớt sao?"

Phong Bá nhếch môi: “Nếu bà ấy không bị thương, bà ấy có thể cõng cả hai chúng ta rồi.”

Phong Minh vô cùng nghi ngờ khả năng dì lớn có thể trở thành linh năng giả gấu.

Phong Minh và Phong Bá được chú Phong và dì Phong đưa đến phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Cố của học viện linh năng Long Thành đã đợi sẵn ở đó, khi nhìn thấy Phong Minh và Phong Bá, ông ấy nở một nụ cười vô cùng ân cần.

Phong Minh cảm thấy nụ cười của hiệu trưởng có chút kì lạ.

Nếu không phải vẻ ngoài mũm mĩm hiền lành của hiệu trưởng quá khác biệt với hướng thức tỉnh đột biến của ông, Phong Minh nghĩ chỉ cần nụ cười này thôi cũng có thể đoán được hiệu trưởng là thức tỉnh giả loại gì rồi. Nhưng chú và dì đã bị kích thước của ông lừa gạt, không kịp đề phòng.

Hiệu trưởng Cố đã đánh lừa được dì Phong và chú Phong rất dễ dàng.

Sau đó ông nhìn Phong Minh và Phong Bá đeo cặp sách đứng trước mặt, ông nở nụ cười yêu nghiệt quỷ dị.

"Hahaha, Tiểu Minh và Tiểu Bá phải không? Đi theo hiệu trưởng ta nào, ta sẽ đưa các em vào lớp."

Trên đường đi, hiệu trưởng Cố giới thiệu tình hình chung của học viện này.

"Toàn bộ Long Thành chúng ta chỉ có một học viện linh năng này thôi. Tổng số học sinh, bao gồm cả hai em, không đến 500."

"Theo độ tuổi, chúng ta chia những học sinh này thành các khoa cấp 1, cấp 2, cấp 3 và khoa đại cấp."

"Cho đến nay, khoa cấp 2 và 3 có nhiều người thức tỉnh nhất. Các chuyên gia nói rằng điều này có liên quan đến sự phát triển thể chất và tinh thần. Người ta suy đoán rằng hai năm trong độ tuổi từ 16 đến 18 là khoảng thời gian thích hợp nhất để thức tỉnh linh năng. Được rồi, có lẽ đây là hai năm thức tỉnh lớn nhất."

"Haha, nhưng điều này cũng không phải tuyệt đối, nếu không thì đã không có khoa khác rồi."

“Hiện tại khoa cấp 3 có 244 học sinh, nếu tính cả hai em thì sẽ là 246. Buổi sáng chúng ta sẽ học lớp lý thuyết và văn hóa theo như ban đầu của các em. Các em đều học cấp 2, cấp 3."

"Buổi chiều ta sẽ đến lớp linh năng giả cấp 1 để tìm hiểu về linh năng. Haha, các linh năng giả cấp 1 đều là những linh năng giả cấp 1, các em ấy chắc chắn rất thân thiện."

"Nhân tiện đây, lớp linh năng giả cấp 2 là những học sinh thức tỉnh có phương hướng đột biến kiểu thực vật. Phần lớn cấp 3 là những học sinh thức tỉnh với những cải tiến về thể chất và đột biến dựa trên công cụ."

"Bất kể học viên thức tỉnh đến từ khoa nào, mọi người đều phải hòa hợp với nhau."

Phong Bá không nhịn được hỏi: “Hệ điều khiển tự nhiên và hệ thần thoại thì sao?”

Hiệu trưởng Cố dừng lại, mỉm cười nói: “À, toàn trường chúng ta chỉ có một học sinh hệ điều khiển tự nhiên, hiện tại đang học lớp linh năng cấp 3. Nhưng người thức tỉnh hệ thần thoại? Haha, chỉ có 3 người thôi. Bọn họ hiếm khi ở trong nước."

Phong Minh không hiểu sao lại nghĩ đến một gã giỏi bắn tên nào đó. Nghĩ đến mũi tên vàng có thể gϊếŧ chết một con thằn lằn cấp A trong một đòn, cậu thừa nhận dù có muốn trả thù đi chăng nữa cũng vô vọng.

"Được rồi, đến lớp cấp 2 và 3 rồi đây, vào trong chào các bạn học mới đi nào!"

Phong Minh và Phong Bá cùng nhau bước vào lớp. Vừa đứng lên trên bục, giáo sư Trương có vẻ mặt hiền lành còn chưa nói được một lời, một thanh âm vừa tràn đầy kinh hãi không thể tin được vừa tràn ngập trách cứ cùng oán hận vô tận vang lên:

"Phong Minh chết tiệt! Tại sao mày còn ám tao tới tận đây nữa!!"

Phong Minh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trương Phi Long ngồi ở hàng ghế cuối cùng phía dưới, hắn đang nhìn cậu như nhìn thấy ác quỷ, cậu cười ha ha.

"Chào bạn học cũ."

Trương Phi Long: "..." Nghĩ đến bản thân tội nghiệp của mình, người đã bị trừ cả năm tiền tiêu vặt sau trận đấu đó, và bị người qua đường xem buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm đó cười nhạo và gần như trở thành xu hướng tìm kiếm trên mạng... Kẻ bắt nạt học đường cảm thấy hôm nay là một ngày xui xẻo, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Ông trời ơi, tại sao ông đã cho tôi thành người thức tỉnh rồi, sao lại còn cho Phong Minh trở thành người thức tỉnh nữa chứ!

Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng?

*Xuất phát từ lời nói của Chu Du trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Bởi vì Chu Du vốn tưởng rằng mình rất thông minh, không ngờ lại gặp được Gia Cát Lượng, người thông minh hơn hắn, điều này có nghĩa là ông trời đã sinh ra ta Chu Du, tại sao lại sinh ra một Gia Cát Lượng khác?

Đáng tiếc trời đất không có thời gian để ý tới hắn, bạn cùng lớp Phong Lượng Lượng ngồi vào bàn trước mặt bạn cùng lớp Trương Du Du.

Cả một lớp, chỉ có Trương Phi Long không thèm nghe lấy một lời nào. Hắn chỉ nhìn chằm chằm đôi cánh nhỏ trước mặt thỉnh thoảng lại chuyển động, giống như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.

Cuối cùng, khi tiết học sắp kết thúc, giáo viên hiền lành của lớp họ, cô Trương, nói ra lời tàn nhẫn: "Các em học sinh, các em phải chuẩn bị trong hai ngày sắp tới. Kỳ thi hàng tháng đầu tiên của chúng ta sẽ diễn ra vào thứ Hai tuần sau."

"Đừng tưởng rằng sau khi trở thành người thức tỉnh thì không cần học, vẫn cần có kiến thức văn hóa và khoa học là tối thiểu, nếu không sau này gặp phải chuyện lớn mà không biết, sao cũng được nhưng đáng tiếc lắm. Ngoài ra, theo quy định của trường chúng ta, nếu điểm cuối kỳ thi tuyển sinh đại học của các em dưới trung bình thì sẽ phải đi thi lại cho đến khi đậu.”

"Không có bằng tốt nghiệp học viện linh năng, cho dù linh lực của các em có mạnh đến đâu đi nữa, khi đi làm cũng chỉ có thể coi là thành viên tạm thời, thành viên bình thường cũng không có phúc lợi gì."

Trương Phi Long há hốc mồm.

Thế giới này sao có thể vô lý như vậy?!

Sau đó, người bạn học cũ ngồi ở bàn trước mặt quay đầu lại giáng cho hắn một đòn cuối cùng: “Nào, bạn học cũ, tôi nhớ mỗi lần thi… cậu đều trượt phải không?”

Trương Phi Long: "..." Bạn học cũ của hắn thật phiền phức!

Trương Phi Long, một kẻ cặn bã tức giận từ trong tiết học cho đến bữa trưa thì tâm trạng của hắn mới tốt trở lại.

Chỉ có thành tích học tập tốt thì có ích gì! Nếu muốn tốt nghiệp trường linh năng thì cũng phải có điểm linh lực tốt!!

Điểm linh lực của hắn đứng trong top 15 người đứng đầu trong lớp linh năng cấp 3 luôn đấy! Còn về con ngỗng Phong Minh kia! Hừ, cho dù thức tỉnh hoàn toàn cũng chỉ là một con ngỗng lớn, một mình hắn cũng có thể chống lại 5 tên xấu xa đó, hahahaha!

Và hắn không cần phải hành động gì cả. Anh em nhà Phong thuộc loại ngỗng và quạ là loại thức tỉnh có sức mạnh tổng thể mạnh nhất đó là phòng thủ mạnh mẽ, cậu ta là một con ngỗng chắc chắn sẽ bị cả lớp bắt nạt!

Trương Phi Long càng nghĩ càng vui vẻ, ăn thêm một miếng thịt chiên lớn nữa. Hắn nghe nói rằng có một số tên khốn trong lớp cấp 1 hàng ngày đánh đập các học sinh khác sau lưng giáo viên dưới danh nghĩa cạnh tranh. Chiều nay tập luyện phải chú ý theo dõi tình hình lớp cấp 1 hehehe!

Trong bữa trưa, Phong Minh dường như cảm nhận được bầu không khí bất thường trong căn tin trường.

Cậu và Phong Bá ngồi ăn trưa cùng nhau được một lúc thì một chàng trai trẻ trông rất dễ thương ngồi xuống bên cạnh họ.

Chàng thanh niên này có khuôn mặt tròn, đôi mắt cũng tròn, nhưng giữa miệng và mũi lại có một vết rãnh nhỏ, trên đỉnh đầu có hai cái tai dọc không quá dài.

Vậy ra đây là đột biến thức tỉnh loại thỏ?

Chàng trai trẻ trông rất thân thiện, cười hai tiếng: "Các cậu là bạn học mới à? Một là ngỗng, một là quạ? Tên tớ là Đồ Đồ. Tớ đột biến thức tỉnh loại thỏ. Chúng ta kết bạn nhé!"

Phong Bá nhìn người bạn thỏ cùng lớp thân thiện đang đứng trước mặt mình, đưa tay ra bắt tay.

"Xin chào, tôi là Phong Bá."

"Ồ, cậu là con quạ đó à? A, tớ thật ghen tị với việc cậu có thể bay trong tương lai đấy! Lông vũ trên tay cậu khá đẹp đó."

Phong Bá chạm vào cánh tay mình với vẻ xấu hổ. Sau đó, khoé miệng anh giật giật khi nghĩ đến điều em họ nói về việc chỉ cho anh hai đồng nhân dân tệ để nuôi sống bản thân sau này.

“Vậy cậu chính là Phong Minh loại ngỗng sao?”

Đôi mắt cậu nhóc sáng lên: “Đôi cánh sau lưng cậu trông trắng trẻo, nhỏ nhắn và rất dễ thương! Tớ có thể chạm vào chúng được không?”

Phong Minh nhìn cậu bạn thỏ: “Không, đôi cánh này cũng gần giống với ngực con gái vậy chỉ được nhìn chứ không được chạm. Nếu không thì cậu giống tên lưu manh đang giở trò đồϊ ҍạϊ đấy, hiểu không?”

Thỏ Đồ Đồ: "..." Đúng là một tên lưu manh chết tiệt!

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của cậu ta không còn giữ được nữa, nhưng cậu ta vẫn cố gắng kìm nén: “Ồ, tớ xin lỗi. Tớ chỉ nhìn thôi cũng thấy chúng rất đáng yêu. Nhưng tớ có chút tò mò. Với đôi cánh nhỏ này, cậu có bay được không? Sẽ hơi tệ nếu nó không bay được."

Đôi mắt của chàng trai trẻ lúc này đột nhiên đỏ lên, nụ cười trở nên có chút kích động: “Thật ra, tớ đến đây để nói với các cậu rằng hầu hết học sinh trong lớp cấp 1 đều là người thức tỉnh loại dị thú, nên có một số người có biểu hiện khác lạ. Tính tình bọn họ đều không tốt lắm, sau giờ học đều thích thảo luận với bạn học mới, trước đó có một bạn cùng lớp thuộc loại hamster bị bắt nạt, mỗi ngày đều phải đến phòng y tế của trường, khá là đáng thương."

"Là bạn học mới, cậu nên cẩn thận nhé~"

Phong Bá lúc này cảm thấy sự ác ý rõ đến mức miếng bánh đặt lên miệng cũng không muốn ăn, hết nuốt nổi.

Sau đó, người anh họ của cậu nhét mạnh nguyên chiếc bánh vào trong miệng khiến bản thân suýt nghẹn chết.

Phong Minh chậm rãi ăn hết miếng cánh gà Coke cuối cùng, gật đầu: “Ờ. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”

*Cánh gà Coke: cánh gà chiên với Coca-cola.

“Nhưng tôi nghĩ cậu không biết gì về sức mạnh của ngỗng cả.”

Đồ Đồ: "???" Cậu ta đang nói cái quái gì vậy?

Ngoài ra, nếu cậu là một con ngỗng mà vẫn ăn cánh gà thì ngực cậu có đau không?!