Phong Minh cảm thấy thế giới này đang làm khó mình, Hổ Béo.
*Hổ Béo: xuất phát từ một gif biểu tượng cảm xúc. Trong ảnh, Hổ Béo có vẻ mặt dữ tợn, kèm dòng chữ "Bạn đang làm khó tôi đấy, Hổ Béo". Hổ Béo là nhân vật Jaian(Chaien) trong Doraemon. Search google bằng từ khóa "觉得这个世界在为难他胖虎" để xem.
Cậu cẩn thận tìm kiếm thông tin trong nửa giờ, sử dụng từ khóa “chim non cánh trắng tinh”, cuối cùng, ngoài những loài chim cảnh được lai tạo đặc biệt ra chỉ có 4 loài đó là “Gà ác, Bồ câu trắng, Diệc bạch và Thiên nga trắng” phù hợp nhất.
Còn con ngỗng trắng lớn lúc còn nhỏ không được phù hợp, nó không có đôi cánh trắng tinh mà có bộ lông màu vàng mềm mại của con vịt nhỏ màu vàng.
Vậy cậu là gà hay ngỗng? Hay là một con chim nước hay một con chim bồ câu trắng???
Đây là những chọn lựa chết tiệt gì thế này? Chẳng lẽ không có lấy được một con chim dữ nào mà dễ thương và trắng trẻo khi còn nhỏ sao?!
Phong Minh đau đầu xoa xoa lông mày. Quên đi, hãy tự an ủi rằng nó tốt hơn côn trùng, chồn và chó... Hơn nữa, cậu còn tìm thấy một số hình ảnh và thông tin về chim Ưng trắng, Cắt Bắc cực, Cú tuyết và các loài chim dữ khác với bộ lông chủ yếu là màu trắng tinh nhưng có một số khuyết điểm, cũng có thể là chúng, chim Ưng trắng thuần khiết hay con Cú tuyết có một không hai? Ngày nay, con người có khả năng biến hình thành động thực vật, vậy thì thậm chí cả những loài chim dữ có lông trắng trong thần thoại và truyền thuyết không phải cũng thức tỉnh được hay sao?
Phong Minh: "..."
Cậu bất lực ngã xuống giường rồi lại ngồi dậy. Cậu cười toe toét, đưa tay xoa xoa đôi cánh nhỏ trên lưng, góc độ cậu vừa nằm không đúng, đôi cánh nhỏ của cậu đã bị đè xuống.
Cậu không hề cảm thấy khó chịu khi nằm xuống cho đến khi nhận thức được đôi cánh. Bây giờ cậu nhận ra có hai chiếc cánh nhỏ mọc sau lưng mình, dù thế nào đi nữa cậu cũng cảm thấy rất hoảng sợ.
Răng của Phong Minh càng đau hơn khi cậu nghĩ rằng hầu hết những con chim cậu vừa kiểm tra đều ngủ đứng. Chẳng lẽ từ nay về sau cậu sẽ phải nằm sấp khi ngủ sao?
Ngẫm nghĩ lại, nếu đôi cánh lớn lên, có thể cậu sẽ không cần đắp chăn nữa, chỉ cần kéo đôi cánh ra đắp cho mình là có thể ngồi ngoài trời rồi.
Hừ.
Phong Minh lại đi tra cứu thông tin. Cuối cùng cũng có được chút an ủi—
Sự đột biến của tất cả những người thức tỉnh không thể che giấu ngay từ đầu, bởi vì khi đó sức mạnh đang trong giai đoạn đầu, rất khó kiểm soát và làm chủ. Giống như đôi cánh nhỏ của cậu và cái đuôi nhỏ của chú chó Labrador. Nhưng sau khi đột biến kết thúc hoặc huyết mạch thức tỉnh hoàn toàn, người khống chế được linh lực trong cơ thể sẽ có thể tự do thay đổi cơ thể. Nếu không, bạn sẽ gặp đủ loại người lạ trên đường phố.
Cánh, lông và đuôi của hầu hết các loài chim có thể phát triển trong vòng một tháng. Sau khi lớn lên cánh, đuôi hoặc lông của nó có thể gấp lại mà không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Trong khi kiểm tra những thông tin này, Phong Minh cũng kiểm tra thứ hạng của các linh năng giả thức tỉnh về loài chim được ghi nhận trong nước.
Ở vị trí thứ 12 trong danh sách xếp hạng các linh năng giả, một người đàn ông tên là "Đồ Trường Không" là người thức tỉnh linh năng con kền kền nhăn nheo. Người ta nói rằng đôi tay của người đàn ông này có thể trực tiếp biến thành đôi cánh dài 5 mét để bay, đôi chân của anh ta có thể biến thành những chiếc móng vuốt sắc nhọn dễ dàng phá vỡ vàng và đá, thậm chí miệng anh ta có thể biến thành một chiếc mỏ móc khi biến đổi. Bay trên không trung như một con gián, mọi đòn tấn công đều ổn định và tàn nhẫn.
*Mỏ móc (弯钩): nét kí tự trong chữ Trung Quốc có hình dạng như lưỡi câu.
Phong Minh: “…” Anh ta quả thật rất lợi hại, nhưng vì sao lại cảm thấy anh ta không cùng loại với mình vậy nhỉ?
Tay của người ta thì biến thành cánh nhưng cậu thì lại mọc cánh ở sau lưng?
Sau đó, Phong Minh kiểm tra thông tin của những người khác trong danh sách xếp hạng, càng tìm hiểu càng tốt.
Sự thức tỉnh đột biến của những linh năng giả chim này đều giống như Đồ Trường Không, hoặc cánh tay của họ bị biến đổi, miệng hoặc thị lực bị biến đổi, thậm chí có những người toàn thân có lông và khả năng phòng thủ của họ được tăng lên rất đáng kể nhưng trong số bọn họ thực sự không có ai có cánh trên lưng cả.
Có điều gì đó không ổn rồi.
Chẳng lẽ cậu không phải chim, mà là... người chim?
Phong Minh đổi từ khóa thành "linh năng giả có đôi cánh trên lưng."
Trang web tìm kiếm toàn năng thực sự đã tìm thấy mục tiêu của cậu, và hóa ra người có đôi cánh trên lưng không phải là một con chim mà là một linh năng giả hệ côn trùng.
Có một người đã mọc 4 đôi cánh mỏng trong suốt của con ong ở trên lưng. Tuy nhiên, có một điều đáng buồn, người thức tỉnh này là một người đàn ông vạm vỡ, đôi cánh của anh ta không thể chịu được trọng lượng của anh ta và anh ta chỉ có thể bay trên không trong một thời gian ngắn bằng hết sức bình sinh. Trọng tâm sự đột biến của anh ta là những chiếc kim độc ở cả hai gót chân.
Phong Minh: “Thế giới này thật rộng lớn…”
Nhưng vì đã có những người mọc cánh trên lưng, dù là côn trùng hay chim, thì việc cậu có cánh trên lưng cũng không có gì là bất thường.
Hơn nữa, hiện nay có rất nhiều loại linh năng với các loại biến đổi khác nhau, ai có thể đảm bảo rằng con đường thức tỉnh sau này sẽ đi theo con đường giống như những người khác?
Phong Minh thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi kiểm tra những thông tin này, Phong Minh nhìn thế giới náo nhiệt ngoài cửa sổ, trong chốc lát có chút choáng váng.
Đã một tháng kể từ khi cậu đến thế giới này, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa có cảm giác chân thực nào. Thậm chí cậu còn nghi ngờ rằng đây chỉ là một giấc mơ kỳ quái của mình. Khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở lại bình thường như thế giới cũ đó mà không có bất kỳ linh khí nào.
Ầm!!
Đột nhiên có một tiếng va chạm lớn trên mái nhà. Phong Minh toàn thân run rẩy, đôi cánh nhỏ trên lưng bỗng nhiên trở nên sợ hãi.
Cậu đột nhiên tức giận ngẩng đầu lên, đưa tay xoa dịu đôi cánh nhỏ của mình trong khi nhìn chằm chằm lên trần nhà. Kẻ vô đạo đức đang nhảy múa trên mái nhà này là ai? Kết quả là, giây tiếp theo, cậu nghe thấy một cuộc trò chuyện gần như mờ nhạt nhưng cũng rõ ràng không thể giải thích được phát ra từ trên sân thượng.
"L-làm ơn...thả tôi ra!"
"Đừng mà! làm ơn, giúp, cứu..."
"Tôi sẽ cho bạn, tôi sẽ cho bạn tất cả tài sản của tôi! Hãy để tôi đi, để tôi đi đi mà!"
Khi tiếng thét chói tai cuối cùng vang lên, Phong Minh nghe thấy tiếng rắc giòn tan như tiếng xương cổ bị gãy. Âm thanh tuy rất nhỏ nhưng tựa như tiếng sấm sét dội vào tai cậu, khiến toàn thân cậu cứng đờ, khuôn mặt đầy chấn động, một cảm giác rùng mình lan từ đầu đến chân.
Cậu cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình để trông không quá kinh hãi, rồi tai cậu cử động và cậu lại nghe thấy âm thanh của một loại bò sát nào đó đang di chuyển chạm vào mái nhà. Cậu thậm chí còn có thể hình dung ra lộ trình di chuyển của loài bò sát này trong đầu—
Con bò sát đó từ trên tầng thượng leo lên cửa sổ trời, từ cửa sổ trời đi xuống và trở lại hình dạng con người, rồi từng bước đi xuống từ tầng trên cùng.
Chẳng mấy chốc, kẻ đó đã tìm thấy cánh cửa nhà mình. Kẻ đó dừng lại ba giây trước khi vui vẻ ngân nga một bài hát.
Cho đến khi bên tai cậu không còn nghe thấy tiếng bước chân của kẻ đó nữa, cho đến khi sự ồn ào náo nhiệt của thành phố lại vây quanh cậu, cho đến khi có người gõ cửa nhà cậu.
Phong Minh giật mình tỉnh táo lại.
Cậu nhận ra mình đã đổ mồ hôi lạnh rất nhiều.
"Phong Minh! Phong Minh, con có ở trong đó không?! Con nghĩ sao về chuyện dì đã bàn với con trước đó? Ta biết con đang ở nhà, con mau mở cửa cho dì đi. Phong Bá nói chiều nay con xin nghỉ phép!"
Lần đầu tiên, Phong Minh cảm thấy ấm áp đôi chút khi nghe tiếng kêu của dì, tiếng kêu còn ồn ào hơn cả tiếng quạ. Cậu thản nhiên khoác bộ đồ ngủ che đôi cánh trên lưng trước khi mở cửa.
Sau đó thân thể cường tráng của dì lớn có thể so sánh với linh năng giả gấu, mạnh mẽ mà đi vào.
Sau khi vào nhà, dì lớn nhìn quanh căn phòng rộng 150 mét vuông của khu học chánh, như thể ngôi nhà này không phải của gia đình Phong Minh mà là của bà.
Phong Minh trong một tháng nhìn thấy vẻ mặt này của bà dì quá nhiều lần, cũng lười để ý tới bà ta, cậu ngồi trên ghế sofa chờ dì lớn nói chuyện.
"Này, Phong Minh, dì nghe A Bá nói trưa nay con đánh nhau với con trai hiệu trưởng? Tại sao con luôn không nghe lời như vậy? Con làm tổn thương cậu ta à? Đây đã là năm cuối cấp ba của con rồi. Con sẽ làm gì? Nếu chuyện học không tốt thì làm sao con có thể trang trải học phí đại học và chi phí sinh hoạt cho bản thân? Bây giờ con là người duy nhất còn lại ở cái nhà này, con đã quyết định được sẽ làm gì trong tương lai chưa?"
Phong Minh tiếp tục uống Cocacola mà không nói một lời.
Người dì lớn có vẻ rất phấn chấn khi nhìn thấy điều này.
"Này, dì biết con sống một mình rất khó khăn, hơn nữa thành tích học tập của con cũng không tệ, 4 năm đại học tiếp theo sẽ khó khăn hơn. Nhưng chỉ cần con học 4 năm đại học, con có thể làm việc kiếm tiền, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vì vậy, cứ bán căn nhà này đi. Con không thể tự mình sống trong một căn nhà lớn như vậy. Nếu con bán căn nhà này và mua một căn hộ nhỏ, số tiền dư ra sẽ chỉ dành cho con. Đó là điều tốt nhất cho con bây giờ với bốn năm học phí đại học và chi phí sinh hoạt?”
“Và căn nhà này đừng bán cho ai khác, chỉ bán cho chú con và chúng ta. Chúng ta là họ hàng của con. Về giá cả, làm sao bọn ta có thể để con chịu thiệt được phải không?”
Phong Minh trợn mắt: “Dì à, căn nhà này được công ty môi giới rao bán với giá 3 triệu, dì muốn mua nhà của tôi với giá 1,5 triệu, dì sẽ không để tôi chịu thiệt sao?”
Dì Phong sắc mặt xấu đi khi nghe điều này: "Sao con có thể tin lời những người môi giới chứ, giá họ đưa ra đều là phóng đại cả. Hơn nữa một triệu rưỡi đã là toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà dì con. Sao con dám lấy? Con không hiểu nỗi khó khăn của người thân thì thôi đi còn muốn hút máu chúng ta. Hơn nữa, khi cha mẹ con qua đời, tài sản thừa kế ngôi nhà này ngoài được chia cho con ra, còn có bà nội của con cũng được thừa kế! Bà của con cũng sẽ nhận được một phần tư căn nhà. Bây giờ bọn ta đang nuôi con, nên nếu con không muốn bán nhà cho chúng ta cũng không sao, chỉ cần đưa cho chúng ta 1/4 của giá trung gian 3 triệu là 750 nghìn thôi!"
"Nếu con đưa cho bọn ta 750 nghìn này thì bọn ta sẽ không muốn mua căn nhà này nữa!"
Phong Minh nghe được lời này gần như bật cười. “Mua nhà của con thì tính là 1,5 triệu, khi dì đòi tiền nhà thì tính là 3 triệu. Không ai tính được bằng dì của tôi cả!”
Dì Phong hoàn toàn không quan tâm đến lời giễu cợt của Phong Minh: "Dù sao thì bán nhà hoặc cho tiền. Đây là hai lựa chọn, tùy cậu!!"
Phong Minh tặc lưỡi. Cậu nghĩ đến cái xác trên sân thượng có thể vẫn chưa được phát hiện. Quyết tâm không bán nhà trước đây giờ có phần hơi lung lay.
Cậu luôn cảm thấy mình có thể sẽ gặp rắc rối nếu tiếp tục sống ở đây.
"Được rồi, để con suy nghĩ kỹ càng, nửa tháng sau sẽ cho dì câu trả lời. Trong nửa tháng này, dì đừng đến tìm con, dì có đến tìm thì con cũng sẽ không mở cửa cho dì đâu."
Dì Phong cho rằng Phong Minh cuối cùng cũng bị mình thuyết phục, trong mắt đột nhiên lóe lên niềm vui mừng mãnh liệt, vẻ mặt càng thêm đắc ý.
Phong Minh nhìn bà đi tới cửa, đột nhiên hỏi:
“Khi lên đây dì có thấy ai không?”
Dì Phong sửng sốt một lúc rồi nói: "À, ta nhìn thấy một cậu bé giao hàng, trên tay cậu ấy đang cầm một chiếc hộp đẫm máu! Chậc, ta không biết ai đã gọi món đồ đó nữa, trông thật kinh tởm."
Phong Minh: “…” Dì ơi, cháu thực sự tôn trọng dì như một người đàn ông.
Sau khi dì Phong rời đi, Phong Minh ở nhà loay hoay mười phút, cuối cùng cũng bước lên sân thượng, khi mở cửa lên sân thượng, cậu đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nhìn thấy những người trên sân thượng vào thời điểm bi thảm đó, cậu đã nhìn một hồi lâu mà vẫn không có phản ứng.
Đôi cánh nhỏ sau lưng đã hoàn toàn nổ tung, toàn bộ sợi lông đều nổ tung thành quả bóng.