Xuyên Thành Lang Quân Thư Sinh Bạc Tình

Chương 1.1: Phượng Hoàng nam

Lúc chạng vạng tối tại nhà họ Liễu, trong không khí nồng nặc mùi đèn dầu, hai người đứng bên giường với vẻ mặt lo lắng.

“Đại phu nói dạo này thân thể Ứng Cừ sẽ ngủ nhiều hơn.” Đàm đại nương thở dài.

“Nương, thư viện nhị ca bên kia, ta đã đi xin phép cho hắn nghỉ rồi.” Liễu Vân Nguyện nói: “Hôm qua gà mái đẻ được một quả trứng, ta đã nấu canh trứng, chờ nhị ca sau khi tỉnh lại liền bưng tới cho hắn.”

“Khụ khụ…” Đàm đại nương đang định nói thì nghe thấy tiếng ho khan từ trên giường truyền tới, Đàm đại nương vội vàng đi tới vỗ lưng cho Liễu Ứng Cừ.

Sau khi Liễu Ứng Cừ ho xong, hắn vô thức chuyển sự chú ý sang Đàm đại nương, trông hắn có vẻ hơi hoảng hốt, những mảnh vỡ ký ức thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu hắn.

Liễu Ứng Cừ ở kiếp trước sống rất xã súc, sau khi học xong đại học, hắn bắt đầu đi du lịch cùng đoàn đội của mình vào nam ra bắc. Lần này hắn có hứng thú nghiên cứu ngôi mộ cổ, nhưng không may ngôi mộ dưới lòng đất đột nhiên sụp đổ, hắn bị chôn vùi bên trong, không thể ra ngoài được.

(Xã súc có nghĩa là “Súc vật của công ty”, xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.)

Ngực đau nhức, cổ họng còn ngứa ngáy, Liễu Ứng Cừ tưởng mình bị cảm, mũi khó chịu, trên trán còn có một chiếc khăn ướt.

Trong đầu lại có thêm một số mảnh vỡ ký ức rời rạc, trong đầu Liễu Ứng Cừ có chút suy đoán.

“Ứng Cừ, ngươi cảm thấy thân thể thế nào rồi? Có cần lại lên trấn mời đại phu cho ngươi không?” Đàm đại nương lo lắng nắm tay Liễu Ứng Cừ hỏi.

“Vân Nguyện, mau mang canh trứng lên cho nhị ca ngươi.” Đàm đại nương lại phân phó.

Ngón tay của Liễu Ứng Cừ có chút cứng ngắc, hắn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Đàm đại nương, thấp giọng nói: “Ta không có việc gì.”

“Đàm đại nương, có người tới mua cá, ngươi mau lấy cá ra bán đi!” Người hàng xóm hét lên.

“Tới, tới đây!” Đàm đại nương không kịp nói chuyện liền rời đi trước.

Liễu Ứng Cừ thấy Đàm đại nương đi rồi lúc này mới thở nhẹ nhõm một hơi, hắn sợ bị lộ bí mật của mình, trên mặt cũng có vẻ nặng nề.

Những thông tin rời rạc trong đầu hắn, thực sự quá mức kinh người, hắn xuyên vào một cuốn sách, nhưng điều hắn không ngờ là hắn xuyên vào một kẻ đê tiện tra nam, chính xác là một phượng hoàng nam.

(Phượng hoàng nam: (Tiếng lóng trên Internet) anh chàng lớn lên ở nông thôn và có được chỗ đứng ở thành phố nhờ làm việc chăm chỉ.)

Sau khi hắn nhận được sự trợ giúp, liền đem phu lang cùng cả nhà phu lang ra đồ sát, từ một con dao trắng thành con dao nhiễm đầy máu đỏ.

Nguyên chủ thoạt nhìn có vẻ là một thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt nhưng lại có tấm lòng lớn, hắn sinh ra ở một vùng nông thôn, dã tâm bừng bừng, hắn đã trả tiền cho một nhóm lưu manh ở địa phương để tạo dựng danh tiếng giả cho mình là một thư sinh tài năng, uyên bác. Nguyên chủ vừa đẹp trai lại vừa ngọt ngào, có không ít ca nhi si mê hắn, lừa không ít tiền tài, lại tự mình giúp hắn thu xếp các mối quan hệ sâu rộng.

Hắn nhìn trúng một con cá lớn là nhi tử duy nhất của Thẩm viên ngoại ở huyện Thanh Thủy, Thẩm Thanh Ngô. Nguyên chủ tra nam sử dụng tất cả các thủ đoạn mà hắn có, dùng hết lời đường mật này đến lời đường mật khác, thao thao bất tuyệt về lòng trung thành, vì vậy Thẩm Thanh Ngô đã quyết định gả cho nguyên chủ.

Thẩm Thanh Ngô là một thiên tài kinh doanh, diện mạo cũng tuấn mỹ, trong nhà vẫn luôn thúc giục hắn thành thân. Nếu gả cho một nam tử gia đình giàu có, chắc chắn bọn họ sẽ không cho hắn làm ăn kinh doanh, lại nói đi nói lại những điều khó nghe, Thẩm Thanh Ngô không muốn như vậy, hắn tất nhiên là muốn có được tự do, đúng lúc này nguyên chủ lại xuất hiện.

Diện mạo không tồi, lại là thư sinh, miệng ngọt ngào, còn đáp ứng không can thiệp vào việc làm ăn kinh doanh của hắn, đây chẳng phải là rất tốt sao, Thẩm Thanh Ngô liền gả cho nguyên chủ.

Từ đây, nguyên chủ một đường rộng mở đi lên, leo thẳng lên cao, thành công ghi tên trên bảng nhãn trong kỳ thi đình, bị đích tử của Tướng phủ coi trọng, liền đem cả nhà Thẩm Thanh Ngô gϊếŧ chết. (Thi đình: kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì.)

Sau hắn còn trở thành một đại tham quan.

“Nhị ca, ăn canh trứng đi.” Liễu Vân Nguyện đưa canh trứng cho Liễu Ứng Cừ, có vẻ hơi xa cách, đôi mắt đen láy vô hồn, thậm chí còn kém sức sống hơn cả người bệnh.

Nếu Liễu Ứng Cừ là Liễu Vân Nguyện, hắn cũng sẽ vô hồn.

Chính hắn đã đem đệ đệ của mình bán cho lão già sáu mươi tuổi làm thϊếp, ngay cả việc này mà nguyên chủ cũng làm ra được.

Nhà họ Liễu có ba người con, đại ca Liễu Vân Hoa cũng là một ca nhi, gả cho một người buôn bán hàng rong, tam đệ Liễu Vân Nguyện chỉ mới mười sáu tuổi.

Liễu Vân Nguyện vẫn còn giận trong lòng, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Liễu Ứng Cừ còn có chút nặng nề, dù sao cũng là huynh trưởng ruột thịt, hắn biết huynh trưởng mình vẫn đang nghĩ đến tiểu quả phu trong trấn, lại không chịu buông chỗ tốt Thẩm gia kia, mặt khác còn cùng các ca nhi nhà khác lui tới.

Giống như một con bướm.

“Đừng nghĩ đến Bạch quả phu trong trấn nữa, hắn coi thường ngươi.” Liễu Vân Nguyện nói.

Liễu Ứng Cừ:?

Đồng tử chấn động.

“Ta cùng quả phu còn có quan hệ sao?” Liễu Ứng Cừ bưng lấy chén canh trứng đặt ở đầu giường cạnh bàn, ngón tay run rẩy.

“Nhị ca ngươi không nhớ sao? Ngươi từng nói sẽ cưới Bạch quả phu và sinh cho hắn một đứa con, để Bạch quả phu được hạnh phúc cả đời.” Lời này hắn nghe được cũng là do lén lút đi theo Liễu Ứng Cừ.

“Canh trứng, ngươi tự mình ăn đi.” Liễu Ứng Cừ đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.

“Ngươi không đói sao?” Liễu Ứng Cừ hôm nay vẫn chưa ăn gì, lúc Liễu Vân Nguyện hỏi, Liễu Ứng Cừ đã xoay người lại, hai tay chắp trước ngực, vẻ mặt bình thản.

Liễu Vân Nguyện: “...”

Liễu Vân Nguyện mang canh trứng đi.