Trình Gia Ức nhìn thấy hết biểu cảm của Dương Lạc Lạc, mỉm cười trong lòng.
Điều tra đi, cứ điều tra đi, chỉ có sự thật do chính anh tra ra mới có sức thuyết phục.
Quả nhiên, cậu liền nghe Dương Lạc Lạc nói bằng giọng cứng rắn: "Kẹp tóc mái lên."
"Anh Lạc?!" Trình Gia Ức như thể hoảng sợ, còn che tóc mình lại, nói với giọng nức nở: "Em biết em xấu quá nên anh thấy sợ, em xin lỗi anh, em thật sự không cố ý."
Dương Lạc Lạc thấy bực bội trong lòng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Trình Gia Ức thì anh bỗng nhận ra, Trình Gia Ức rất tự ti, cực kỳ tự ti.
Vì vậy, cậu mới thực sự cảm thấy mình xấu xí, muốn giấu mặt đi.
Kết hợp với hành vi của mẹ cậu, một đáp án liền hiện ra rõ ràng ... Trình Gia Ức có lẽ đã bị mẹ thao túng tâm lý từ nhỏ, nên mới có nhận thức sai lầm về bản thân!
Vì vậy, ban đầu cậu không chủ động đăng ký tham gia chương trình tuyển chọn này, đồng thời sau khi cậu bất ngờ được chọn, thì mẹ cậu lại vì lợi ích của con trai út đã hướng cậu tới việc che giấu vẻ đẹp của mình!
Một đứa trẻ bị thao túng tâm lý sâu sắc thì nhất định sẽ nghe theo lời khuyên của mẹ, đặc biệt là khi lời khuyên này còn được khoác lên cái mác "vì tốt cho con"!
Còn người em trai được thiên vị, bề ngoài có vẻ lương thiện nhưng có thực sự vô tội không?
Ít nhất mắt cậu ta không mù chứ?
Tại sao lại để mặc cho mẹ mình đổi trắng thay đen như thế, khiến anh trai trở nên xấu xí?
Bởi vì kết quả có lợi cho cậu ta!
Nếu cậu ta thực sự quan tâm đến anh trai như cậu ta thể hiện, thì không cần làm gì khác, chỉ cần vén tóc mái của Trình Gia Ức lên, cho dù Trình Gia Ức có thực sự lười biếng không chịu tập nhảy, thì chỉ dựa vào khuôn mặt này, fan hâm mộ cũng sẵn sàng bỏ phiếu cho cậu ra mắt!
Nhưng thực tế là, trên mạng lại tràn lan những bức ảnh cậu bị chỉnh sửa thành đầu heo xấu xí!
Dương Lạc Lạc rất tức giận.
Bởi vì anh đã vô tình trở thành đồng lõa của người được thiên vị, đâm sâu vài nhát vào trái tim của Trình Gia Ức.
Đệt! Tính kế tính đến lên đầu anh luôn rồi!
“Em không nên xin lỗi, là anh mới phải thực sự xin lỗi em một lần nữa."
Dương Lạc Lạc nghiêm túc nói với Trình Gia Ức: "Xin lỗi em! Trước đây nói em xấu là anh không đúng, anh chưa hiểu rõ tình hình đã đánh giá em, là lỗi của anh. Anh đã nói rất nhiều lời gây tổn thương em, anh thật sự xin lỗi."
"Anh Lạc không sai, là em không tốt." Trình Gia Ức cúi đầu, nắm chặt vạt áo.
"Em rất tốt!" Dương Lạc Lạc khẳng định chắc nịch.
"Nếu phải nói lỗi của em, thì đó là nhận thức sai lầm về bản thân." Dương Lạc Lạc giải thích cho Trình Gia Ức: "Trình Gia Ức, trông em rất đẹp trai! Và em không hề béo chút nào!”
"Hả?" Trình Gia Ức tỏ vẻ không thể tin được.
"Em thử nghĩ xem, một người không chuyên như em, nếu không nhờ khuôn mặt này thì làm sao có thể giành được hạng nhất vòng tuyển chọn khu vực?" Dương Lạc Lạc kiên nhẫn nói với Trình Gia Ức.
Trình Gia Ức có vẻ hơi lung lay, nhưng vẫn không chịu tin.
Cậu thật sự không nghĩ mình đẹp. Dương Lạc Lạc thở dài trong lòng.
Tự nhiên có hơi đau lòng cho đứa nhỏ này.
Anh nghiêm mặt: "Sao, không tin anh Lạc à? Một tân binh nhỏ bé như em, có gì đáng để anh Lạc lừa gạt tính toán chứ?"
Trình Gia Ức suy nghĩ nghiêm túc, hỏi dò: "Anh sợ em nói lung tung chuyện khủng long bạo chúa kia sao?"
Rồi lại nghiêm túc nói: "Anh Lạc yên tâm, em đã hứa với anh sẽ không nói lung tung, thì nhất định sẽ không nói lung tung."
Dương Lạc Lạc: ...
Đúng anh là sợ.
Hừ!
Dương Lạc Lạc hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không nhịn được nghiến răng: "Anh còn cần phải cò kè với em sao? Em cũng quá đề cao bản thân đấy!"
Trình Gia Ức rụt cổ: "Dạ."
Dương Lạc Lạc: ... Sao mình lại giống kẻ xấu rồi?
Dương Lạc Lạc tự trách mình một hồi, cố gắng giữ vẻ ôn hòa: "Tóm lại anh không có lý do gì để lừa em."
"Vâng." Trình Gia Ức gật đầu, áy náy nói: "Là em hiểu lầm anh Lạc, xin lỗi anh."
Dương Lạc Lạc cũng không còn giận nữa: "Thái độ của anh không tốt, anh cũng có lỗi."
"Không có đâu." Trình Gia Ức nở một nụ cười nhẹ: "Thật ra anh Lạc nói em đẹp trai, nói em không béo là em rất vui rồi. Cảm ơn anh."
Đứa nhỏ này...