Anh Trai Vạn Người Ghét Trong Văn Đoàn Sủng Sống Lại Rồi!

Chương 10

Bị loại có thể nói là khởi đầu cơn ác mộng trong cuộc đời Trình Gia Ức, vì vậy cậu nhớ rất rõ.

Kiếp trước, cậu đã vô số lần hối hận rằng giá như lúc đó mình lên sân thượng thì tốt biết mấy, gặp được Dương Lạc Lạc thì đã có người làm chứng cho mình rồi.

Bây giờ cậu sẽ lợi dụng thông tin này để phản công!

Dương Lạc Lạc nghe Trình Gia Ức nói thì hơi sững người, lập tức gật đầu: "Tôi làm chứng, đây đúng là nội dung cuộc gọi của tôi sáng nay, nếu không lên sân thượng thì cậu ấy sẽ không nghe được."

Nói xong, Dương Lạc Lạc chỉ vào màn hình camera giám sát: "Vậy trong khoảng thời gian này, làm sao cậu ấy vừa tình cờ gặp tôi trên sân thượng, vừa chạy về ký túc xá để hãm hại Mạc Quân Bạch được?"

Anh nhìn Khổng Đức Hồng Phi với vẻ hài hước: "Chỉ có một sự thật ... là cậu ấy biết thuật phân thân!"

"Anh Lạc, không buồn cười đâu." Trình Gia Ức tỏ vẻ dở khóc dở cười.

Dương Lạc Lạc nhún vai: "Không còn cách nào khác, không khí quá căng thẳng, tôi chỉ có thể pha trò để làm dịu bầu không khí thôi."

Còn Khổng Đức Hồng Phi thì đã thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn cứng cổ: "Vậy tại sao sáng nay cậu lại nói không gặp anh Lạc?! Chuyện này có gì mà phải nói dối, trừ khi cậu có vấn đề!"

"Tôi nghĩ không chào hỏi thì không tính là gặp mặt, nếu tôi nói ra, anh Lạc không nhìn thấy tôi, chẳng phải lại nghi ngờ tôi nói dối sao? Nếu không phải vì chuyện này, tôi cũng sẽ không nhắc đến." Trình Gia Ức rất thản nhiên.

Đạo diễn cũng vô cùng ngạc nhiên: "Vậy là sáng nay Trình Gia Ức thật sự có ở trên sân thượng với anh Lạc? Vậy người trên camera giám sát này là ai?"

"Vậy thì phải hỏi cậu ta rồi." Dương Lạc Lạc chỉ vào Khổng Đức Hồng Phi.

"Anh Lạc, tôi, tôi làm sao mà biết được." Khổng Đức Hồng Phi cố gắng giữ bình tĩnh.

Gã cười với Trình Gia Ức: "Trước đó là tôi quá hấp tấp, Tiểu Trình, tôi xin lỗi cậu, cậu tha thứ cho tôi nhé."

Gã còn muốn tiến lên làm thân với Trình Gia Ức.

Trình Gia Ức tỏ vẻ sợ hãi, núp sau lưng Dương Lạc Lạc.

Rồi cẩn thận bổ sung: "Anh Lạc, em nhớ hình như nhà vệ sinh công cộng ở tầng một có một cửa sổ phía sau, nếu Khổng Đức Hồng Phi ra vào từ đó, camera giám sát ở cửa nhà vệ sinh sẽ không quay được cậu ta. Không biết bên ngoài tòa nhà chúng ta còn camera giám sát nào không ạ?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Khổng Đức Hồng Phi hoàn toàn thay đổi.

"Không phải tôi, tôi, tôi..." Gã muốn giải thích, nhưng không biết giải thích thế nào.

Dương Lạc Lạc nhìn gã như vậy thì biết tám chín phần mười là gã làm.

"Cậu muốn tự thú ngay lập tức hay muốn chúng tôi kiểm tra xong camera giám sát xung quanh rồi mới tự thú?" Dương Lạc Lạc hỏi.

"Không phải tôi!" Khổng Đức Hồng Phi cắn chặt răng.

Lại khiến Dương Lạc Lạc tức tới bật cười.

Dám vu khống ngay trước mặt giám sát viên nội bộ giới giải trí, bị lộ tẩy rồi mà còn ngoan cố chống cự?

Vậy thì anh càng phải điều tra rõ ràng chuyện này!

Dương Lạc Lạc đang định gọi người, thì Trình Gia Ức đột nhiên kéo tay áo anh.

"Cậu làm gì thế? Không lẽ lại muốn nảy sinh lòng tốt vào lúc này đấy chứ?" Dương Lạc Lạc cau mày.

"Không phải." Trình Gia Ức lắc đầu.

Cậu hít một hơi thật sâu, dường như đã hạ quyết tâm, nói với Dương Lạc Lạc: "Anh Lạc, em muốn báo cảnh sát."

"Hử?" Dương Lạc Lạc nhướn mày, thấy cậu khá thú vị: "Cậu chắc chứ?"

Khổng Đức Hồng Phi theo bản năng nhìn về phía Trình Gia Ức, mặt đã trắng bệch hết thảy, không còn vẻ cứng miệng như trước, trong mắt tràn đầy van xin.

Nhưng Trình Gia Ức không hề nhìn gã.

Cậu cười bất đắc dĩ với Dương Lạc Lạc: "Anh Lạc, em rất nhát gan, cũng rất ngốc. Em luôn nghĩ đối xử tốt với người khác sẽ nhận được kết quả tốt. Nhưng chuyện hôm nay thực sự đã phá vỡ tam quan của em. Thế giới dường như hoàn toàn khác với những gì em nghĩ."

Trình Gia Ức cúi đầu xuống, trông như bị đả kích vô cùng.

Dương Lạc Lạc cũng hiếm khi có chút xót xa.

Cho dù Trình Gia Ức có bao nhiêu khuyết điểm, nhưng trong chuyện này cậu là người bị hại.

Đừng có áp đặt cái luận điệu nạn nhân có tội lên cậu, anh không chấp nhận điều đó.

Dương Lạc Lạc không nhịn được an ủi cậu: "Vấp ngã một lần khôn ra một chút, sau này cẩn thận hơn, đừng có mới gặp ai đã vội vàng hết lòng hết dạ.”

"Vâng." Trình Gia Ức nghiêm túc gật đầu. "Cảm ơn anh Lạc!"

Bầu không khí đang tốt đẹp biết bao, thế mà lại có người muốn phá hỏng.

"Chút chuyện này mà cũng báo cảnh sát, chuyện bé xé ra to rồi đấy." Kha Vinh Giản tỏ vẻ khinh thường.

Câu này khiến Dương Lạc Lạc nghe khó chịu vô cùng: "Cái gì gọi là chút chuyện? Cái gì mà chuyện bé xé ra to?"

Dương Lạc Lạc tức giận mắng Kha Vinh Giản:

"Nếu hôm nay Trình Gia Ức không may mắn gặp tôi trên sân thượng, tôi có thể làm chứng cho cậu ấy, thì cậu ấy đã thân bại danh liệt rồi! Còn con rắn đó nữa, nếu cắn cậu ấy thì sao?! Cho dù không có độc, chảy máu bị thương cũng đau chứ! Trước đây Trình Gia Ức nói cậu ghét cậu ấy, tôi thấy đúng là như vậy, cậu nhắm vào cậu ấy quá rõ ràng, tôi cũng phải nghi ngờ mục đích cậu làm bạn với Mạc Quân Bạch đấy!"