Chương 49: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Editor: Tình Tìnhhư vậy, nhiều tuấn nam mỹ nữ như thế, quả thật làm cô có chút không kịp nhìn. Mấu chốt chính là, trong đó có vài người co quen biết.
Ánh mắt Đông Phương Tín lướt một vòng ở trong phòng, ánh mắt cùng người quen của mình giao nhau, liền coi như là chào hỏi.
“Ồ!” Sở Niệm kinh ngạc nhìn Đông Phương Tín: “Ông anh, sao anh lại tới đây?”
“Anh em để cho anh tới đón em trở về. Đi thôi!” Giọng nói Đông Phương Tín không gợn sóng, hoàn toàn không muốn giới thiệu Thích Nghi cho mọi người biết.
“Oh.” Sở Niệm khẽ mím môi, nhìn xung quanh một lần: “Vậy tớ đi trước.”
“Bái bai!” Minh Hi Nhi vẫy tay với cô.
Những người khác thì gật đầu với cô, Sài Vi Vi nói một câu lần sau gặp lại.
Sở Niệm đáp một tiếng “Được”, sau đó cầm túi xách đứng dậy, đi đến gần Đông Phương Tín thì mới nhìn thấy Thích Nghi đi theo sau lưng anh, không khỏi hơi giật mình: “Chúng ta hình như có từng gặp nhau.”
“Tớ cũng vậy, đã gặp cô ấy.” Lúc này, Minh Hi Nhi mói chú ý tới Thích Nghi: “Cô ấy tới nơi này tìm anh Long.”
“Tôi là Thích Nghi, người đại diện của Lam Thiên Nhiên.” Đối với bọn họ, Thích Nghi có ấn tượng khá sâu, vì vậy chê cười nói ra một câu: “Có duyên phận mới gặp lại.”
“Trần tiểu thư, chào cô.” Sở Niệm cười một tiếng: “Xem ra bây giờ cô là đối tượng hợp tác của anh Đông Phương.”
Thích Nghi chỉ cười không nói.
Bắt đầu từ lúc vào cửa, cô liền thấy ánh mắt của mọi người trong phòng đều cơ hồ dừng lại ở trên người cô. Những người khác thì không nói tới, Phong Chi Sơ là phóng viên, cô đương nhiên sẽ không tùy tiện tiết lộ chuyện của Thiên Nhiên, để khỏi tự dưng gặp phải chút tin tức nhàm chán nào đó. Đến lúc đó, mọi người chỉ biết chỉ trích đó là vì lăng xê cho Thiên Nhiên, đối với tiền đồ của Thiên Nhiên chưa chắc sẽ thuận lợi.
Dịch Nhiên thoáng nhìn cô với nhiều ý vị sâu xa, Cao Vũ Tiệp thì luôn luôn nhìn cô, còn Lâm Đại cũng nhìn chằm chằm vào cô.
Đối với ánh mắt của cô, Phong Chi Sơ có chút né tránh, nhưng hình như cũng vô ý chào hỏi cô.
Bối Hiểu Y thấy cô thì tương đối vui vẻ, vẫy tay với cô một cái: “Trần tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt!”
“Chào cô.” Thích Nghi khách sáo trả lời một tiếng.
“Các người biết nhau?” Sở Niệm có chút ngoài ý muốn: “Thật không nghĩ tới.”
Bối Hiểu Y thấy Thích Nghi không muốn nói nhiều, đành trả lời Sở Niệm: “Tớ và Trần tiểu thư có gặp mặt nhau vài lần.”
“Đi thôi.” Đông Phương Tín vươn tay vịn vào bả vai Sở Niệm: “Trước mười giờ em phải về đến nhà.”
“Em không phải là đứa bé, nhà của em cũng không phải là nhà cấm.” Sở Niệm cười nhẹ, theo anh ra cửa.
Thích Nghi cũng xoay người đi ra ngoài.
Bối Hiểu Y vốn muốn chào hỏi với Thích Nghi, nhưng thấy người ta trông có vẻ không quá ưa thích; cô giơ tay lên liền buông xuống.
“Thật chảnh.” Phong Chi Sơ ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng: “Hiểu Y, đừng lấy mặt nóng dán lên mông lạnh*.”
(*mặt nóng dán lên mông lạnh. Lãnh thí cổ là chỉ người khác lạnh nhạt/hờ hững (như cái mông lạnh). Cả câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại, như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt.)
Giọng nói của Phong Chi Sơ tuy nhỏ, nhưng Sài Vi Vi ở bên cạnh lại nghe rõ ràng. Cô khẽ nhíu mày hỏi: “Cô ta là ai?”
“Trần Thích Nghi.” Bối Hiểu Y đáp lời.
“Là nhân vật nào sao?”
Bối Hiểu Y lắc đầu: “Không rõ lắm, dù sao tớ và cô ấy cũng không quá quen thuộc.”
Dịch Nhiên lại nói: “Cô ta là tiểu thư nhà họ Trần ở nội thành, nghe nói trước kia định cư ở La Mã, sau khi trưởng bối nhà họ Trần xảy ra chuyện, cô ta mới trở về.”
Mọi người nhất trí nhìn về phía Dịch Nhiên, trong mắt đều chung một ý: tại sao cậu lại rõ như vậy.
Dịch Nhiên nhún nhún vai, lạnh nhạt giải thích: “Tớ nghe chị cô ta nói.”
“Ồ?” Sài Vi Vi không hiểu nhìn cậu.
Dịch Nhiên xòe tay ra: “Chị cô ta – Trần Mạn Như, tam tiểu thư nhà họ Trần.”
Cao Vũ Tiệp lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu rất quen thuộc với cô ta?”
Dịch Nhiên không nói, nhưng con ngươi chợt tối lại, chỉ cầm ly bia trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.