Thập Niên 90: Người Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật [Phá Án]

Chương 1.3: Tìm chó

Anh vội lấy bộ đàm báo cáo với Ngu Kính.

Chưa đầy năm phút sau, các đồng nghiệp mới chia ra hành động lại tụ tập ở ngõ Hoa Tiêu.

"Đậu Đậu..." Vương Lệ Hà hô to một tiếng, kích động bổ nhào qua, một tay bế nó lên. Dường như bà ấy nhìn thấy người thân của mình, vừa hôn vừa hít, miệng liên tục nói: "Đậu Đậu, con chạy đi đâu thế? Có biết mẹ lo lắng thế nào không? Con nhìn con xem, tóc xoăn bẩn như thế, nơ bướm cũng rơi mất, chắc chắn ở ngoài chịu khổ đúng không?"

[Cứu mạng!]

[Đừng xoa nước bọt lên mặt con!]

Đậu Đậu liều mạng giãy dụa, trong cổ họng phát ra tiếng kêu to bất đắc dĩ, đương nhiên khác hẳn với Vương Lệ Hà đang vui vẻ.

Hạ Mộc Phồn nhắc nhở Vương Lệ Hà: "Nó vừa chui vào thùng rác."

Lúc này Vương Lệ Hà mới chú ý đến vết bẩn dính nhau trên lông Đậu Đậu, nơ bướm trên đầu không còn màu hồng phấn nữa. Bà ấy ngượng ngùng đưa Đậu Đậu ra xa, không hôn nó nữa.

Đậu Đậu thấy chủ nhân không còn ép buộc hôn hít nữa, trong cổ họng phát ra tiếng vui vẻ nghẹn ngào.

Hạ Mộc Phồn dặn dò một câu: "Sau này đừng nhốt Đậu Đậu trong phòng nữa, không có việc gì thì dẫn nó ra bên ngoài chơi, nhớ xích lại nhé."

Đậu Đậu nghe hiểu tiếng của Hạ Mộc Phồn, nó vẫy đuôi. Nó chưa đến một tuổi, lại đang ở tuổi tò mò nhất, mỗi ngày phải nằm trong phòng đến bao giờ? Mặc dù bên ngoài gặp nguy hiểm nhưng có thể tìm được bạn bè, chơi vui biết bao nhiêu.

Vương Lệ Hà vừa cảm ơn vừa cam đoan: "Cảm ơn, cảm ơn hai người. Bình thường tôi lười không thích đi ra ngoài. Nhưng Đậu Đậu còn nhỏ, sơ xuất là nó chạy ra ra ngoài, đúng là khiến tôi sợ gần chết! Sau này, nhất định ngày nào tôi cũng dẫn nó ra ngoài, à đúng rồi, sẽ xích lại."

Tôn Tiện Binh ở bên cạnh cảm thán: "Tốt quá, tìm được nhanh như thế, hôm nay xem như bản án hoàn thành rồi." Nói xong, anh ấy lại thở dài một hơi: "Đáng tiếc, chỉ là vụ án nhỏ..."

Hoàn thành nhiệm vụ quá đơn giản, Tôn Tiện Binh vẫn chưa thỏa mãn, đưa tay đập Ngu Kính, hành động hơi xốc nổi: "Đại Ngu à Đại Ngu, khi nào chúng ta mới có thể tiếp nhận án lớn, lập công đây!"

Ngu Kính vẫn chưa trả lời, mấy cảnh sát xã cùng đi tìm chó, cảnh sát hậu cần đều nở nụ cười.

"Đồn cảnh sát của chúng ta tên gì? Đường An Ninh biết chưa? An Ninh, An Ninh, đương nhiên cảnh sắc an lành, không có chuyện gì xảy ra cả. Muốn lập công hay là đi theo chúng tôi ra ngoài, nói không chừng còn gặp vụ án ẩu đả có thể giải quyết hòa giải."

"Tiểu Tôn, cậu đừng nghĩ đến chuyện lập công gì cả. Mặc dù bây giờ rảnh rỗi nhưng không có vụ án lớn xảy ra là chuyện tốt. Cuối năm bình chọn đồn cảnh sát khiến nhân dân hài lòng nhất, sẽ được đeo hoa hồng lớn!"

Tất cả mọi người đang cười nhưng Hạ Mộc Phồn không cười.

Cô chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào ba thùng rác màu lam ở ngõ sát đường, không còn vẻ lười như xưa, trong mắt lóe lên ánh sáng, giọng nói rõ ràng chậm rãi: "Nơi đó có vài thứ đồ."

Vụn vặt, tràn ngập mùi máu tươi.

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn trên người Hạ Mộc Phồn.

Có cái gì, thứ gì?

Vì sao trong giọng nói của cô có vẻ lạnh lẽo khiến cho người ta nghe xong sẽ cảm thấy sau lưng phát lạnh?

Lúc đầu, những cảnh sát quá rảnh rỗi muốn tìm chuyện để làm bỗng trở nên khẩn trương.

Tôn Tiện Binh hỏi: "Cái... Gì?"

Hạ Mộc Phồn nhìn qua đám người, đến gần thùng rác.

Mùa hè rất nóng, đồ vật trong thùng rác hỗn tạp tỏa ra mùi khó ngửi. Trong mùi hôi của rác rưởi xem lẫn mùi máu tươi.

Hạ Mộc Phồn ngừng thở, đưa tay nhấc một túi rác màu đen nặng trĩu ra khỏi thùng rác.

Máu chảy theo đáy túi xuống dưới.

Tí tách.

Tí tách.

Tí tách.