Cám Dỗ Nguy Hiểm

Chương 9: Cô không muốn rời xa hắn

Kiều Hinh cắn chặt môi, đôi mắt trong suốt ầng ậc nước, nhưng cô bé vẫn nhất quyết không chịu buông ra. Từ nhỏ đến giờ cô bé vẫn luôn được khen là đứa nghe lời nhất, Kiều Hinh cũng biết là người lớn thích những đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.

Nhưng mà cô bé thực sự thích nghe lời sao? Không phải, chỉ là nghe lời mới có cơm ăn, nghe lời mới không bị đánh. Kiều Hinh sợ nhất là vừa đói vừa đau, không chỉ cái bụng sôi lên sùng sục mà chân tay còn run lẩy bẩy, toàn thân nhức nhối đau đớn không thể chịu nổi.

Chỉ có Hoắc Dực, hắn là người duy nhất không muốn cô phải làm gì cũng cho cô ăn no. Người đàn ông này đã cứu cô bé ra khỏi ổ buôn người, tấm lưng rắn chắc của hắn là chiếc giường êm ái nhất mà cô bé từng nằm, giọng nói cáu kỉnh nhưng lại tràn ngập sự vững chãi và an toàn.

Kiều Hinh chỉ biết là cô không muốn nghe lời nữa. Bởi vì nếu làm theo lời hắn, cô bé sẽ lại phải trở về nơi đáng sợ kia. Một nơi tù túng không có lối thoát, mỗi ngày đều phải làm việc cật lực, cơm không đủ ăn áo không đủ mặc. Quan trọng nhất là, sẽ không có ai cho cô bé một mái nhà. Một giấc ngủ yên bình mà không cần sợ sẽ bị đánh đập khi tỉnh dậy, hay là bị bỏ đói nếu không nghe lời.

Hoắc Dực là người đầu tiên, mặc dù tức giận với cô bé, nhưng cũng chỉ là cau mày khó chịu, chứ không hề động tay động chân, hoặc là điên cuồng quát tháo. Kiều Hinh không muốn rời xa người đàn ông này. Một cô gái bị nhốt chung với cô bé đã từng nói, ba là người nghiêm khắc nhất trên đời, làm sai sẽ bị mắng, nhưng mà ba cũng thương con gái nhất, dù thế nào cũng nhất định sẽ đến cứu cô ấy ra khỏi đây.

Kiều Hinh không có ba, cho nên cô bé không biết. Nhưng cô bé biết chắc một điều rằng, trên đời này chẳng có đứa trẻ nào lại không muốn có ba cả.

Khi Hoắc Dực xuất hiện, hắn như là hiện thân của một người ba trong giấc mộng của cô. Hắn đã cứu cô khỏi đám buôn người, cõng cô trên vai đi ra khỏi căn nhà hoang đổ nát. Tất cả những kẻ xấu đều bị hắn bắt lại. Hắn còn cởi trói cho cô bé, bôi thuốc lên cổ tay bầm tím vì bị trói.

Cả đời Kiều Hinh chưa từng có giây phút nào cảm thấy an toàn đến vậy. Bả vai của hắn thật rộng lớn, nhiệt độ cơ thể thật ấm áp, giọng nói hỏi tên cô cũng rất nhẹ nhàng.

Trước lúc ngất đi, trong đầu cô bé chỉ có một suy nghĩ. Nếu cô có một người ba, thật hy vọng người đó chính là hắn.