Mất cảnh giác chính là cách nhanh nhất để tìm đến cái chết. Hoắc Dực không ngờ mình lại phạm phải một sai lầm cấp thấp như thế.
Chỉ là chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Ngay cả với đồng đội vào sinh ra tử, hắn cũng chưa từng thực sự buông lỏng cảnh giác. Vậy tại sao Kiều Hinh lại có thể là ngoại lệ? Là vì trong tiềm thức hắn đã vô ý coi thường cô, cho rằng cô không thể làm tổn thương hắn, hay là do bề ngoài vô hại của cô quá có sức thuyết phục?
"Tỉnh dậy."
Người đàn ông trầm giọng nói. Họng súng lạnh như băng dí lên thái dương của cô, phải mất đến vài phút Kiều Hinh mới từ từ mở mắt. Cô dường như không phát hiện ra mình đang ở trong tình huống nào, đôi mắt mơ màng nhìn thẳng vào hắn.
"Ba ba?"
Giọng nói ngọt ngào khiến người đàn ông nheo mắt. Sự ngây thơ của cô không giống giả bộ, nhưng nếu đó là diễn xuất, thì thực sự là quá cao tay.
Kiều Hinh chớp chớp mắt, cô từ từ ngồi dậy từ vị trí ở dưới chân giường. Cô gái nhỏ dường như không hề để ý tới thứ vũ khí nguy hiểm đang đặt trên đầu mình, thậm chí là cả cơ thể không hề run rẩy một chút nào.
Không sợ hãi sao?
Hoắc Dực không rút súng về, mà chỉ nhìn chăm chú vào cô, giọng trầm xuống hỏi.
"Tại sao nhóc lại ở đây? Không phải tôi đã nói là không được làm phiền sao?"
Lúc này thì cô gái nhỏ lại đột nhiên run rẩy, đôi mắt mở to như nghĩ đến điều gì. Nước mắt nhanh chóng trào ra trong hốc mắt.
"Ba ba, con xin lỗi... Ba đừng ném con ra khỏi cửa. Con sẽ ngoan mà..."
Người đàn ông mất hai giây mới nhớ ra những lời đe doạ mình đã nói tối qua. Vậy là nhóc con này không sợ chết, lại sợ bị hắn vứt bỏ sao?
Hoắc Dực im lặng ba giây, sau đó lạnh giọng nói: "Không được. Đã làm sai thì phải gánh chịu hậu quả. Đứng lên, tôi sai người đến mang nhóc về Cục Cảnh Sát."
Kiều Hinh lập tức đứng dậy, nhưng mà không phải để làm theo lời hắn, mà thực sự là ngược lại. Cô gái nhỏ ôm chặt lấy cánh tay người đàn ông, tiếng khóc thút thít không kiểm soát được. Nước mắt tuôn ra từ đôi mắt xinh đẹp của cô, giọng nức nở cầu xin.
"Không! Con không đi đâu. Ba ơi, ba đừng bỏ con, con hứa sẽ nghe lời mà. Con sẽ không bao giờ làm trái lời ba nữa. Con nhất định sẽ ngoan mà..."
Gân xanh trên trán hắn lại giật giật, Hoắc Dực kìm nén sự bực bội trong lòng. Bàn tay to đẩy cái đầu nhỏ ra, nhưng Kiều Hinh vẫn cố chấp ôm lấy hắn thật chặt.
Khẩu súng của hắn giống như đồ chơi ở trong mắt cô vậy. Cô gái nhỏ không biết nguy hiểm là gì, còn dám ôm đúng bàn tay đang cầm súng của hắn. Thật không biết nếu hắn lỡ tay cướp cò, kết cục sẽ thảm thiết thế nào đây?
Hoắc Dực nghiến răng, gần như rít lên: "Buông ra! Nếu không lập tức vứt nhóc ra ngoài cửa sổ!"