Tô Khuynh Thành vẫn không cảm thấy mình làm sai chỗ nào. Nếu hôm nay thành công, thì bây giờ Tô Khuynh Hoạ chỉ là một tấm vải rách. Không chỉ Thái Tử điện hạ xem thường cô ta, mà nam nhân trong thiên hạ đều không thèm đến cô ta. Hơn nữa cô ta thất trinh cũng không liên quan gì đến nàng?!
Chương thị thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Tô Khuynh Thành, liền giải thích: “Con có biết nam nhân đến ngày hôm nay là Thương Kình không?”
“Con có nghe nói. Có một nam nhân tên Thương Kình. E là nam nhân do Tô Khuynh Hoạ câu dẫn, khẩu vị cũng thật lớn.” Tô Khuynh Thành nói.
Tô Vương Gia tức giận ném chén trà vỡ vụn trên mặt đất: “Ngươi câm miệng cho ta! Nhị điện hạ mà ngươi cũng dám vu oan! Xem ra ta không dùng gia pháp thì ngươi còn không biết ngoan ngoãn! Người đâu!”
Hạ nhân đưa đến một cây thước, cẩn trọng nói: “Vương Gia thật sự muốn đánh Đích tiểu thư sao?”
“Đánh, đánh thật mạnh cho ta! Nếu không nó sẽ không nhớ kỹ, sớm muộn Tô phủ cũng sẽ bị nó hại chết!” Tô Vương Gia tức giận nói.
Hiện tại Tô Vương Gia đang nổi nóng. Nếu Chương thị xin tha sẽ chỉ khiến Vương Gia thêm tức giận.
Chương thị đau lòng nhìn Tô Khuynh Thành: “Nhịn một chút, nhịn một chút.”
Tô Khuynh Thành uỷ khuất vô cùng. Nàng làm sao biết Thương Kình chính là Nhị điện hạ. Vừa rồi nàng cũng không có mặt ở hiện trường, không nhìn thấy tướng mạo của nam nhân này. Nhưng nàng biết tại sao phụ thân lại tức giận như vậy. Nếu để Nhị điện hạ biết chuyện nhất định sẽ phiền phức lớn.
Hạ nhân đánh năm roi lên người Tô Khuynh Thành. Tô Khuynh Thành là Đích tiểu thư được chiều chuộng, da non yếu ớt, đâu chịu nổi loại đòn roi này. Nàng đau đớn nước mắt chảy thành dòng. Trong lòng đem toàn bộ hận ý phát tiết lên người Tô Khuynh Hoạ, tất cả đều do cô ta hại.
Chương thị không nhìn nổi nữa, đuổi hạ nhân đi, ôm lấy Tô Khuynh Thành: “Nữ nhi đáng thương của ta. Vương Gia, ngài tha cho nó đi, nó đã chịu trừng phạt rồi, đã nhận được bài học rồi.”
Tô Khuynh Thành cũng cuống quýt gật đầu: “Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi. Nữ nhi không dám nữa, sẽ không tự tiện làm chủ nữa.” Sau này muốn đánh vào chỗ hiểm của Tô Khuynh Hoạ nhất định phải câu thông với Chương thị một phen, không tự làm chủ nữa.
Chương thị đau lòng con gái của mình. Tô Vương Gia sao có thể không đau lòng. Nhưng nếu không đánh nó, không giáo huấn nó, sau này nó sẽ lại phạm sai lầm.
“Ngươi nhớ kỹ chưa? Nếu như sau này ngươi lại đặt Tô phủ vào chỗ nguy hiểm. Ta lập tức đuổi ngươi ra khỏi Tô phủ, ngươi không còn là nữ nhi của ta.” Tô Vương Gia nghiêm túc nói.
Tô Khuynh Thành nghiêm túc gật đầu: “Con gái biết rồi, phụ thân.”
“Được rồi, lui xuống đi.” Tô Vương Gia đau đầu, xoa xoa thái dương, muốn nghỉ ngơi.
Chương thị dìu Tô Khuynh Thành đưa nàng về gian phòng.
Trở lại trong phòng, Tô Khuynh Thành uất ức khóc lớn: “Mẫu thân, nữ nhi thực sự sai ư?”
Chương thị đau lòng: “Chẳng qua là con xui xẻo, còn tên háo sắc kia thì quá vô dụng. Lại đυ.ng phải Nhị điện hạ, chuyện này mới phức tạp đến vậy.”
“Tô Khuynh Hoạ mạng cũng thật lớn. Con sẽ không để cô ta mãi mãi thuận lợi như thế.” Tô Khuynh Thành tức giận.
Chương thị biết con gái mình vì mấy ngày nay bị Thái Tử điện hạ lạnh nhạt, Thái Tử điện hạ đem tâm tình đặt hết lên người Tô Khuynh Hoạ, nên Tô Khuynh Thành mới ra hạ sách này. Bản thân bà ta cũng cảm thấy bực tức. Nếu hôm nay chuyện thành, Tô Khuynh Thành chịu nhiều uỷ khuất hơn nữa cũng đáng giá, chỉ tiếc lại thất bại trong gang tấc.
“Khuynh Thành à, Tô Khuynh Hoạ đúng là nữ tử lẳиɠ ɭơ. Nhiều nam nhân vây quanh cô ta như vậy, hết Nhan Mặc thế tử lại đến Nhị điện hạ. Quan trọng nhất là cô ta còn nắm được Thái Tử điện hạ. Ta có cách này, con cho người đi tiết lộ với Thái Tử điện hạ, cho ngài biết Tô Khuynh Hoạ là nữ nhân thế nào.” Chương thị nói.