Nhị điện hạ vốn muốn nói, nhưng sợ dọa đến Tô Khuynh Hoạ lại nói: “Cô gọi ta là Thương Kình đi.”
“Đa tạ Thương Kình công tử.” Tô Khuynh Hoạ khẽ cười. Nụ cười xinh đẹp động lòng người. Nhị điện hạ cười tươi, phái người đưa Tô Khuynh Hoạ hồi phủ.
“Đưa Tô Khuynh Hoạ Đại tiểu thư hồi phủ an toàn, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các ngươi cũng đừng về nữa.” Lời Nhị điện hạ vừa ra khỏi miệng, chúng nô tỳ đều vâng vâng dạ dạ tuân mệnh.
Quyết đoán cùng với quyền thế bực này, vị Thương Kình này nhất định không phải người bình thường. Nhưng nếu hắn đã không muốn nói, Tô Khuynh Hoạ cũng không cần hỏi lại. Bằng không chính là vượt phép.
Sau khi về đến phủ, trong lòng Tô Khuynh Hoạ khẽ run, nàng biết trên dưới Tô phủ hiện tại đều đang đợi thẩm vấn nàng. Đây chính là một trận chiến lớn.
Thanh Thanh sớm đã quỳ trên mặt đất. Tô Vương Gia cùng Chương thị ngồi trên ghế thẩm vấn. Tô Vương Gia mở miệng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Khuynh Hoạ lại đột nhiên hiến vũ? Ta không nhớ ta có xếp tiết mục này vào. Còn cả chuyện vũ y trên người nó là thế nào?”
Chỉ dựa vào vũ y trên người Tô Khuynh Hoạ, vừa nhìn liền nhận ra đó là đồ từ Hoàng gia. Chỉ một Tô phủ nhỏ nhoi của ông ta căn bản không mặc nổi vũ y quý giá như thế.
Thanh Thanh không biết vũ y nào làm sao mà có, nàng cũng không biết tiểu thư đã làm những gì. Tuy tiểu thư có ra ngoài mấy lần, nhưng nàng sẽ không nói ra cho Tô Vương Gia và Chương thị, nàng sẽ không phản bội tiểu thư.
“Nô tỳ không biết, nô tỳ thực sự không biết.” Thanh Thanh sợ hãi nói.
Chương thị căn bản không tin. Thanh Thanh là tỳ nữ thϊếp thân bên cạnh Tô Khuynh Hoạ. Tô Khuynh Hoạ đi đâu làm gì, cô ta sao có thể không biết.
“Ngươi không chịu nói đúng không? Vả miệng.” Chương thị hung ác nói. Mộc cô cô bên cạnh bà ta bước lên trước đắc ý tát lên mặt Thanh Thanh, lập tức nửa mặt trở nên đau đớn nóng rát. Người đứng xem đều cảm thấy đau thay.
Vị Mộc cô cô này là tỳ nữ có quyền lực lớn nhất trong phủ. Bà ta am hiểu nhất là đánh người. Một tát này tuyệt đối dùng hết toàn lực.
Tô Khuynh Thành tức giận không thôi, giận dữ đến mức muốn lập tức gϊếŧ chết Tô Khuynh Hoạ.
“Sao Tô Khuynh Hoạ vẫn chưa về? Cô ta đã đi đâu? Thân là tiểu thư khuê các của vương phủ, cô ta thực sự không ra thể thống gì.” Tô Khuynh Thành vì quá tức giận, lần này mắng đến cả tên họ, hình tượng đoan trang thường ngày cũng không để ý đến. Kỳ thật khiến cho hạ nhân có chút mở mang tầm mắt.
Tô Khuynh Thành phát giác được bản thân đã thất thố, ho khan trầm giọng xuống. Không lên tiếng nữa, chỉ hung ác nhìn chằm chằm vào Thanh Thanh. Từng ánh mắt giống như gϊếŧ người.
Tô Khuynh Thành sao có thể không tức giận. Vì khúc tri âm tri kỷ này, vì để có được yêu thích của Thái Tử điện hạ, nàng đã hao phí rất nhiều tâm tư. Thành công đã ở trước mắt, vậy mà Tô Khuynh Hoạ lại trắng trợn cướp đi. Danh tiếng của nàng bị lấn át, làm mất mặt danh xưng kinh thành đệ nhất mỹ nhân của nàng. Thậm chí còn có người nói nàng đệ nhất mỹ nhân hữu danh vô thực, phải đổi người.
Tô Khuynh Thành hận không thể kìm nén, nắm chén nước trong tay mà phát run.
“Ngươi có nói hay không? Tiếp tục đánh cho ta, không được ngừng, đánh đến khi cô ta chịu nói ra.” Chương thị ngoan độc. Con gái bà ta tức giận, bà ta so với nàng còn tức giận hơn. Nữ nhi của mình chịu uất ức bực này, với tư cách mẫu thân, bà ta sao có thể không đau lòng. Nhất là khi Tô Khuynh Hoạ dám làm loạn kế hoạch gả cho Thái Tử điện hạ của Tô Khuynh Thành.
Thanh Thanh bị Mộc cô cô hung hăng tát một phát. Một cái không đủ, tỳ nữ Tiểu Trà bên cạnh Tô Khuynh Thành cũng tới. Hai người thay phiên tát tai Thanh Thanh. Thanh Thanh đau chết đi sống lại, mở miệng xin tha: “Van xin Phu Nhân, Vương Gia, tiểu thư, đừng đánh Thanh Thanh nữa, Thanh Thanh sai rồi.”