Phượng Bá Thiên Hạ: Cẩm Tú Thế Tử Phi

Chương 36: Thế Ngoại Cao Nhân

“Nô tỳ đã hiểu, tạ ơn Đại phu nhân và Đích tiểu thư dạy bảo.” Tỳ nữ thỏa mãn cầm lấy cây trâm, rời khỏi phòng.

Khóe miệng Chương thị khẽ cười giễu cợt, chỉ dựa vào một cây trâm đã có thể tẩy não tỳ nữ. Bà ta vốn cho rằng Tô Khuynh Hoạ cũng là hạng người như vậy. Nhưng hôm nay bà ta phải nhìn nhận lại Tô Khuynh Hoạ. Có điều Chương thị quả thật kinh thường nàng, chỉ bằng một mình Tô Khuynh Hoạ thì có thể dâng lên sóng gió gì?

Sau khi Tô Khuynh Hoạ tiễn đại phu đi, liền đóng cửa phòng, đem thuốc vừa nấu xong rót vào trong chậu hoa.

Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Tô Khuynh Hoạ, hình như hôm nay là lần đầu tiên nàng nhận thức được Tô Khuynh Hoạ. Trước kia cho rằng Tô Khuynh Hoạ chỉ là Đại tiểu thư vâng vâng dạ dạ, không ngờ nàng lại quá lợi hại, dám đấu với Đại phu nhân và Đích tiểu thư.

Tô Khuynh Hoạ chú ý đến ánh mắt sửng sốt của Thanh Thanh, không nhịn được cười một cái.

“Muội thật lòng đối đãi với tỷ, tỷ cũng sẽ xem muội như tỷ muội, tỷ sẽ không giấu giếm muội cái gì. Muội nhất định muốn hỏi tỷ, vì sao tỷ phát hiện thức ăn là do bọn họ hạ độc?”

“Ừm ừm.” Thanh Thanh gật đầu như xúc xắc.

“Cái này phải nói đến lúc tỷ còn sống ở nông thôn, khi còn bé tỷ ngẫu nhiên gặp được thế ngoại cao nhân, hắn thấy tỷ đáng thương, liền dạy cho tỷ một ít y thuật và một ít võ công.”

“Thì ra là thế, thảo nào Đại tiểu thư có thể biết trong thức ăn có độc, tỷ thật lợi hại, không chỉ biết y thuật, lại còn biết cả võ công.”Thanh Thanh vẻ mặt sùng bái nói.

“Muội biết lần trước vì sao tỷ không dùng thuỷ phấn yên chi mà Chương thị đưa cho không?” Tô Khuynh Hoạ hỏi.

Thanh Thanh suy nghĩ một hồi, khϊếp sợ: “Chẳng lẽ bên trong thuỷ phấn yên chi này cũng có độc!”

“Muội không coi là quá ngốc.” Tô Khuynh Hoạ cười.

“Trời ạ, Đại tiểu thư, muội muốn đem chúng ném hết đi!” Thanh Thanh đi qua bàn trang điểm cầm lấy son phấn muốn ném đi, Tô Khuynh Hoạ liền cản lại.

“Vì sao chứ Đại tiểu thư?” Thanh Thanh nghi hoặc hỏi.

Tô Khuynh Hoạ liếc nhìn nàng bất đắc dĩ: “Tỷ vừa khen muội không quá ngốc, muội liền lộ nguyên hình, tỷ thật hết cách với muội.”

“Đại tiểu thư, là Thanh Thanh ngu dốt.” Thanh Thanh uỷ khuất nghẹn giọng.

“Nếu như muội đem thuỷ phấn yên chi này ném đi, bọn họ sẽ không nảy sinh lòng nghi ngờ ư? Khoan nói chuyện này, đây còn là Đại phu nhân ban cho tỷ, nếu như bị bọn họ biết tỷ để muội ném đi, không phải là ấn lên đầu ta một tội danh rồi sao?” Tô Khuynh Hoạ nói.

Thanh Thanh nghe được tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưng nàng biết Tô Khuynh Hoạ quả thật rất lợi hại, nàng cũng không phải ngu ngốc, đơn thuần vô hại như vẻ bề ngoài, bên trong thâm tâm của nàng cất giấu tâm cơ rất sâu.

Tuy rằng không biết kế hoạch hiện tại của Tô Khuynh Hoạ là gì, nhưng Thanh Thanh chỉ nhận một chủ tử này, bất luận nàng muốn làm cái gì, Thanh Thanh cũng đi theo nàng làm việc nghĩa không chùn bước.

“Đại tiểu thư, bất kể tỷ muốn Thanh Thanh làm gì, Thanh Thanh đều sẽ đi theo tỷ.”

Đột nhiên nói ra những lời này, chọc cho Tô Khuynh Hoạ mặt mày hớn hở. Từ khi đến Tô phủ này, sau khi gặp được Thanh Thanh, Tô Khuynh Hoạ phát hiện mình còn chưa từng cười như vậy. Tỳ nữ này dù ngốc một chút, nhưng chỉ cần có một phần thật lòng, như vậy đã đủ rồi. Về những thứ khác, để nàng bảo vệ. Chỉ cần có nàng ở đây bất kỳ ai cũng không được tổn thương nàng ấy.

Chuyện này coi như cứ vậy qua đi, Tô Khuynh Hoạ ở trong phủ cũng xem như qua được mấy ngày thái bình.

Nghe nói, mấy ngày nữa là thọ yến của Thái Tử, Tô phủ tất nhiên được mời. Tô Khuynh Hoạ thân là vị hôn thê của Thái Tử, tất nhiên cũng muốn đi.