Phượng Bá Thiên Hạ: Cẩm Tú Thế Tử Phi

Chương 20: Sự Thành

Thanh Thanh ngó nghiêng bên ngoài, lúc này mới chậm rãi đến gần Tô Khuynh Hoạ, ghé sát bên tai nàng.

“Hôm nay, lúc đích tiểu thư rời giường, phát hiện trên mặt đầy vết đỏ bệnh sởi, nghe nói còn bị chính cô ấy cào chảy máu rất nhiều, thoạt nhìn rất dọa người.”

“Hơn nữa, Vương Gia phong tỏa tin tức trong phủ, nói ra truyền ra ngoài sẽ phạt trượng đánh chết.”

“Còn có chuyện như vậy ư?” Tô Khuynh Hoạ sững sờ, giống như vừa mới được biết.

“Chắc chắn là thật, lão gia mời đại phu tứ phía đến, nói là bị nhiễm phong hàn, cũng không dám kinh động đến thái y.”

Tô Khuynh Hoạ như hiểu như không nhẹ gật đầu, “Sao đột nhiên lại như thế? Hay là ăn nhầm phải thứ gì?”

“Làm sao có thể chứ tiểu thư, đồ ăn của đích tiểu thư đều phải được kiểm tra kỹ lưỡng, tuyệt đối không có vấn đề.”

Tô Khuynh Hoạ nhếch miệng, cười nói: “Xem ra, vấn đề ở bản thân nàng ta rồi.”

Thanh Thanh nhẹ gật đầu nói khẽ: “Chuyện này Vương Gia đã nghiêm cấm thảo luận, tiểu thư cứ coi như không biết đi.”

Tô Khuynh Hoạ nói: “Được, Thanh Thanh có tin tức gì mới muội lập tức nói cho tỷ biết, tỷ ở đây rất buồn chán.”

“Tiểu thư yên tâm đi.” Sau khi hầu hạ Tô Khuynh Hoạ rửa mặt, Thanh Thanh liền bưng thức ăn đến. Thức ăn của Tô Khuynh Hoạ so với nha hoàn còn tệ hơn, nghe Thanh Thanh bên cạnh nói đến chuyện trong vương phủ.

“Tiểu thư, nghe nói đã có mấy nhóm đại phu đến nhưng đều không tìm ra được nguồn bệnh, còn nói bệnh của đích tiểu thư như là trời sinh.”

“Trời sinh?” Tô Khuynh Hoạ bật cười, không ngờ những lang trung giang hồ này chỉ có chút đạo hạnh như vậy. Tô Khuynh Thành rõ ràng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nếu như trời sinh thành cái bộ dạng kia, chỉ e cái danh xưng này cũng không còn nữa.

“Xem ra phải mời ngự y trong cung, bằng không chỉ e là không thể trị được.”

Tô Khuynh Hoạ nói xong, còn nghiêm trang lo lắng. Trong nội tâm Thanh Thanh ấm áp, không ngờ đại tiểu thư tấm lòng thuần lương như vậy, nhưng đích tiểu thư lại luôn hϊếp người quá đáng.

Nàng nói: “Không phải vạn bất đắc dĩ, Vương Gia chắc sẽ không quấy nhiễu ngự y, ai bảo đích tiểu thư khi dễ người……”

“Suỵt.” Tô Khuynh Hoạ cấm thanh, thấp giọng nói: “Lời này không thể nói lung tung, rơi vào tai người trong tay nàng ta, chỉ sợ sẽ mất mạng.”

Thanh Thanh xanh mặt, nhanh chóng thu dọn chén bát, cúi xuống nói: “Tiểu thư, Thanh Thanh đi trước.”

Thanh Thanh đi rồi, Tô Khuynh Hoạ thay đổi y phục, mở chốt cửa, nhanh chóng rời đi. Sau khoảng thời gian một chén trà, nàng đã ra khỏi Tô vương phủ, ngồi xe ngựa đến Mục phủ thân vương.

Chỉ trong chốc lát Nhan Mặc đã đi ra, khoảnh khắc nhìn thấy Tô Khuynh Hoạ, khoé miệng không khỏi cong lên.

“Nói đi, ta nghe nói cửa ra vào có một người tự xưng là thị nữ của Tô đại tiểu thư muốn gặp ta, thì ra là cô đích thân đến.”

Tô Khuynh Hoạ hạ giọng: “Mặt Tô Khuynh Thành tạm thời bị huỷ rồi, ngài nghĩ cách để Thái Tử lại đến Tô vương phủ một chuyến đi.

“Mặt Tô Khuynh Thành tạm thời bị huỷ? Vì sao không nhận được tin tức? Chỉ nghe nói phong hàn mà thôi.”

Nhan Mặc nghe xong, lập tức kinh ngạc, nhưng rất nhanh, hắn liền hiểu chuyện này nhất định có liên quan đến nữ nhân trước mặt. Chỉ là hắn không ngờ Tô Khuynh Hoạ ra tay tàn nhẫn như thế, lại hướng đến khuôn mặt mà Tô Khuynh Thành luôn lấy làm ngạo mạn mà động thủ.