“Tiểu đại tỷ quá khen, Nhan mỗ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Nhan Mặc đối với Tô Khuynh Hoạ ra dáng chắp tay, bộ dạng cực kỳ khoa trương. Tô Khuynh Hoạ khoé miệng co rút, chưa thấy ai da mặt dày như vậy.
Nàng nhàn nhã ngồi xuống, cánh tay bám lấy đầu giường, yên tĩnh nghỉ ngơi.
Nhan Mặc vô vị, nói: “Đại tiểu thư nghỉ ngơi đi, Nhan mỗ đi trước, ít nhất một tháng này Nhan mỗ sẽ ở lại kinh thành, nếu có chuyện có thể đến Mục phủ thân vương tìm ta.”
Tô Khuynh Hoạ không mở mắt, trầm giọng nói: “Tạ ơn Thế Tử.”
Hôm nay, Tô Khuynh Hoạ thật sự đã quá mệt mỏi, Nhan Mặc vừa đi nàng liền ngủ. Ngủ một giấc đến tối, tận khi Thanh Thanh bưng đồ ăn tới mới đánh thức nàng.
So với hôm qua, đồ ăn rõ ràng đã kém hơn nhiều, Tô Khuynh Hoạ cũng không để ý đến. Thanh Thanh ở bên lại đỏ mắt, không nhịn được đau lòng.
“Thanh Thanh, muội làm sao thế?” Tô Khuynh Hoạ kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Hai đĩa thức ăn một tô canh, không đến mức quá tệ. Ai ngờ Tô Khuynh Hoạ vừa hỏi, Thanh Thanh liền khóc dữ dội.
“Tiểu thư thật đáng thương, vốn từ hôn đã đủ thảm rồi, rút cuộc còn gặp loại chuyện này.”
Bản thân không đau lòng, nàng ngược lại là khóc như mưa. Tô Khuynh Hoạ ngẩn cả người. Chuyện này cũng dễ hiểu, nói chung nàng thấy mình theo một chủ tử không có tiền đồ, có chút buồn bã.
Thấy nàng vẫn còn khóc, Tô Khuynh Hoạ đứng dậy vỗ vai Thanh Thanh.
“Đừng buồn, cái này đã là rất tốt rồi, tiểu thư muội trước đây đều ăn như vậy nên cũng không khác biệt mấy.”
“Thật ư?” Thanh Thanh không thể tin mà nhìn Tô Khuynh Hoạ.
“Thật.” Tô Khuynh Hoạ vừa dứt lời, hốc mắt Thanh Thanh càng đỏ hơn, chỉ là không còn khóc nữa.
“Tiểu thư, thời gian qua thật khổ sở, hy vọng sau này tiểu thư có thể tìm được một cô gia tốt.”
Nội tâm Tô Khuynh Hoạ run lên, chỉ e là là cả đời này nàng không thể tìm được tình yêu chân thành.
Từ khi quyết định báo thù, nàng sớm đã đem bản thân mình vào bàn tính này. Bao gồm cả tương lai, nàng cũng chỉ gả cho người hữu dụng nhất đối với mình.
“Cảm ơn muội, Thanh Thanh.” Nàng vỗ vỗ tay Thanh Thanh. “Ngồi xuống cùng ăn đi.”
“Tiểu thư, Thanh Thanh…… Thanh Thanh đã ăn cùng bọn hạ nhân khác rồi.” Thanh Thanh có chút lúng túng cúi thấp đầu.
Tô Khuynh Hoạ lắc đầu, hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào?”
Thanh Thanh sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra. Nàng nói: “Tô Vương Gia rất tức giận, Vương Phi luôn bên cạnh khuyên can, còn bên chỗ Thái Tử nô tỳ cũng không rõ.”
Tô Khuynh Hoạ tặc lưỡi, đối với nữ nhi của mình tính toán trăm phương ngàn kế quả thật không giống cha ruột. Cũng may bản thân không ôm mong chờ gì với ông ta, bằng không sẽ thất vọng cực độ.
“Tiểu thư, tỷ làm sao vậy?” Thấy Tô Khuynh Hoạ thất thần, Thanh Thanh nghi ngờ hỏi.
“Muội nói bên phía hoàng cung không có bất kỳ tin tức nào sao?” Tô Khuynh Hoạ hỏi.
“Đúng vậy, tiểu thư.” Thanh Thanh đáp, đưa xong cơm liền rời đi.
Đêm đến, Tô Khuynh Hoạ thay một bộ y phục nông thôn thô ráp. Màu sắc có chút tối, vừa hay giống một bộ y phục dạ hành bình thường, không dễ phát hiện.
Hai người thủ vệ phía trước đã ngáp mấy ngày liền, Tô Khuynh Hoạ liền dễ dàng chạy trốn. Tối hôm nay, Tô Khuynh Hoạ quyết định, đã đến lúc cho Tô Khuynh Thành cũng nếm thử đau khổ. Dùng gậy ông đập lưng ông, chắc chắn Tô Khuynh Thành phải chịu tội rồi.