Phượng Bá Thiên Hạ: Cẩm Tú Thế Tử Phi

Chương 14: Tín Vật Đính Hôn

Vốn tưởng rằng đem Tô Khuynh Hoạ ném đến nông thôn, không người chăm sóc, nàng chắc chắn không sống nổi. Không ngờ rằng, nàng có thể im hơi lặng tiếng mà trưởng thành.

Nếu không phải vì có chỗ để ông ta lợi dụng, ông ta có thể đã trừ khử Tô Khuynh Hoạ.

Nội tâm Tô Vương Gia đấu tranh kịch liệt, tâm tư càng thêm tối tăm phiền muộn.

Nửa ngày sau, Tô Vương Gia mới cất lời: “Mất ngọc bội hoàn toàn là trách nhiệm của Hoạ Nhi, Thế Tử không cần giải vây cho tiểu nữ trước mặt bản vương.”

“Chỉ là hôm nay không có ngọc bội, Thái Tử điện hạ, ngài xem chuyện này phải làm thế nào đây?” Tô Vương Gia ra vẻ khó xử hỏi.

Thái Tử nói: “Bổn cung cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ bổn cung trở về nói rõ với phụ hoàng tình hình thực tế, để phụ hoàng định đoạt.”

Ánh mắt Thái Tử dừng lại trên người Tô Khuynh Hoạ, trầm giọng nói: “Kính xin Tô đại tiểu thư mau chóng nhớ ra ngọc bội ở nơi nào mới được.”

Thái Tử lạnh lùng cong khóe miệng, ống tay áo phất lên, cao giọng nói: “Bổn cung hồi cung trước.”

“Cung tiễn Thái Tử điện hạ.” Mọi người cùng hô lên.

Thái Tử rời đi mà Thế Tử vẫn ngồi yên, Tô Vương Gia hỏi: “Thế Tử là……”

“Khục…… Sự tình hôm nay Tử Hạo chỉ là tuỳ việc mà xét, kính xin Vương Gia thứ lỗi.”

“Thế Tử khách khí.” Tô Vương Gia vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng miễn cưỡng.

“Náo nhiệt này cũng đã xem xong, Tử Hạo cũng cáo từ.” Nói xong, Nhan Mặc chắp tay, liền quay người rời đi.

Khi ánh mắt hắn quét qua Tô Khuynh Hoạ, cũng không dừng lại, thật giống như hôm nay đúng là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Nhan Mặc chân trước vừa rời khỏi Tô vương phủ, Tô Vương Gia lập tức khôi phục diện mạo thật sự.

“Đem Đại tiểu thư nhốt tại Lan Đinh Viện, lúc nào nhớ tới chuyện ngọc bội, mới thả nó ra!”

Còn không để Chương thị nói gì, Tô Vương Gia liền phân phó gia đinh.

“Phụ thân……” Tô Khuynh Hoạ đứng ra muốn giải thích.

“Ngươi không cần nhiều lời, mẹ của ngươi năm đó xem vật kia như bảo bối, không thể không đưa cho ngươi. Xem ra ngươi không có ý định ngoan ngoãn phối hợp từ hôn, lại để cho Thái Tử điện hạ khó chịu, cũng làm mất hết thể diện Tô vương phủ.” Nói xong, Tô Vương Gia trực tiếp phất tay áo, ý bảo người ta đưa nàng đi.

Tuy là bị dẫn đi, nàng vẫn luôn miệng la to cầu xin tha thứ.

Lần này tức giận e là không chỉ có Tô Vương Gia mà còn có Tô Khuynh Thành cùng Chương thị. Nhìn sắc mặt uất nghẹn của Tô Khuynh Thành cùng Chương thị, Tô Khuynh Hoạ cảm giác có được chút vui vẻ.

Từ giờ trở đi, nàng muốn đem những đau đớn trên người mẫu thân nàng năm đó, trả lại từng chút từng chút một.

Sẽ có một ngày, nàng muốn nhìn họ ở trước mặt mình cầu xin tha thứ!

Nhưng kế hoạch còn chưa bắt đầu, Tô Khuynh Hoạ đã bị giam lại, mẹ con Tô Khuynh Thành cũng tới bới móc.

Truyền vào tai trước tiên là thanh âm hết sức dễ nghe của Tô Khuynh Thành, chỉ là giờ phút này lại quá mức chói tai.

“Muội muội ngược lại đã nhìn lầm, hoá ra tỷ tỷ cũng không muốn từ hôn, lúc trước còn giả mù sa mưa đồng ý rút lui.”

Còn chưa kịp thay bộ y phục trắng bồng bồng như thiên tiên kia đi, hai người đã vội vàng chạy đến.

Xem ra hôm nay quả thật phải đánh cho hai người trở tay không kịp, lại muốn đến tìm nàng tính sổ.

“Muội muội sao lại nói như vậy? Ta đã đồng ý từ hôn tất nhiên sẽ không đổi ý, chuyện ngọc bội ta thật sự không biết.”