“Được, Thái Tử điện hạ sắp đến rồi, ngồi xuống dùng bữa đi.” Tô Vương Gia đáp.
Tô Khuynh Hoạ nhẹ gật đầu, lập tức ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tô Khuynh Ngọc.
Tiếng gọi phụ thân này cũng không có lấy một tia nhân tính, không có lấy một tia quan tâm.
Dùng bữa xong nửa canh giờ sau, bên ngoài báo: “Thái Tử điện hạ giá lâm.”
Tô Khuynh Hoạ nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Tô Khuynh Thành, nội tâm liền có chút suy tính. Nếu như Tô Khuynh Thành không muốn Thái Tử vừa ý mình như thế, nếu Thái Tử thực sự coi trọng mình, khi ấy nàng ta sẽ thế nào?
Đến lúc đó, Tô Khuynh Thành liệu có xe rách mặt nạ để lộ bản chất thật không? Nội tâm Tô Khuynh Hoạ rất nhanh đã có cách.
“Ngươi là người nào? Vì sao không hành lễ?” Một tiếng uy nghiêm cùng thanh âm bất mãn ở đại sảnh vang lên.
Lâm vào trầm tư Tô Khuynh Hoạ nhất thời thất thần, cúi đầu quên hành lễ theo mọi người.
Xiêm y diễm lệ giống như bảy màu mây tía kia làm cho nàng thoạt nhìn hết sức nổi bật.
“Tô gia Khuynh Hoạ, tham kiến Thái Tử điện hạ!” Lấy lại tinh thần, Tô Khuynh Hoạ khẽ cong thân hành lễ.
Tiếng nói nàng tựa như ngọc châu rơi bàn vô cùng êm tai, hành động kèm theo lại càng thanh tú chi khí.
Nghe ý tứ trong lời nói, Thái Tử vốn bị nàng thu hút, giữa lông mày lập tức nhiều thêm một nét ghét bỏ. Thì ra đây chính là cái người không có giáo dưỡng, không được yêu thương lại sinh sống ở nông thôn Tô Khuynh Hoạ.
Thái Tử cười lạnh, người như vậy sao có thể xứng với hắn? Mở miệng lại nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ Thái Tử điện hạ.” Tô Khuynh Hoạ chậm rãi đứng dậy, thong dong trấn định, không quan tâm thiệt hơn.
Khi nàng ngẩng đầu, Thái Tử lại bị nữ tử trước mặt hấp dẫn. Trong nháy mắt đối mặt đó đã lật đổ toàn bộ ý nghĩ trước đó của hắn.
Tô Khuynh Hoạ lúc này, lông mày như núi xuân, đôi mắt linh hoạt như nước, không vui không buồn, yên tĩnh như xử nữ. Thế gian lại có người xuất thần phiêu dật như thế? Thái Tử nhất thời không hỏi ngắm đến thất thần.
Lúc Thái Tử nhìn ngắm Tô Khuynh Hoạ, Tô Khuynh Hoạ cũng đồng thời đánh giá vị hôn phu này. Quả thật là vóc dáng trời sinh, có điều hai đầu lông mày tối tăm phiền muộn, lại làm cho hắn lộ ra vẻ âm u.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút lắng đọng, muôn phần lúng túng.
Tô Khuynh Thành không cam lòng, bản thân dụng tâm trang điểm như thế, ánh mắt Thái Tử điện hạ lại đặt trên thân người khác. Vì vậy, Tô Khuynh Thành lên tiếng nói: “Điện hạ, kính xin điện hạ đến tiền sảnh an vị.”
Tất cả mọi người không nghĩ tới, cô nương nông thôn này lại hấp dẫn điện hạ, được điện hạ ưu ái.
Tô Vương Gia khôn khéo đánh giá, suy tính trong tâm sớm đã đập vang dội. Xem ra nữ nhi này vẫn có vài phần dùng được, từ nay về sau có thể tận dụng.
Nhưng Khuynh Thành mới đúng là ưu tú nhất, Thái Tử điện hạ tuyệt đối không thể nhìn đến nàng.
“Mục đích điện hạ đến đây, bản vương đã hiểu, bản vương cũng biết từ nhỏ điện hạ đã hướng về Khuynh Thành. Cho nên sau khi điện hạ cùng Khuynh Hoạ từ hôn, bản vương sẽ nói với hoàng thượng.”
Tâm tư Thái Tử lay chuyển, mỹ nhân tất nhiên là không tệ, tuy nhiên việc lôi kéo Tô vương phủ mới là quan trọng nhất.
Hắn mỉm cười, nói: “Đúng là Vương Gia hiểu được tâm tư bổn cung, bổn cung tạ Vương Gia thành toàn.”
Nghe như thế, Tô Khuynh Thành lập tức khôi phục như ban đầu, nhìn về phía Tô Khuynh Hoạ, trong mắt đều là chán ghét, tức giận.
Tô Khuynh Hoạ thấy thế, trong nội tâm lạnh lùng khẽ cười, chỉ mới bắt đầu người liền khống chế không nổi sao?
Đúng lúc này, truyền đến một thanh âm hào sảng: “Điện hạ từ hôn, đại sự bực này, ta làm sao có thể bỏ qua?”
Ngay sau đó, một công tử tuấn dật minh lãng, một thân áo trắng, khí vũ hiên ngang tiêu sái tiến đến.
Quả nhiên là hắn…… Nhan Mặc thế tử, nội tâm Tô Khuynh Hoạ cả kinh!