Phượng Bá Thiên Hạ: Cẩm Tú Thế Tử Phi

Chương 10: Bái Kiến

Thế nhưng vì sao trên y phục rực rỡ màu sắc này chỉ có hoa Hồ Điệp bình thường? Ngược lại là lộ ra vẻ thấp hèn. Tô Khuynh Hoạ duy nhất thuận mắt một bộ thuỷ lam quần lụa mỏng.

Vì vết thương trên mặt, Tô Khuynh Hoạ cũng không để cho Thanh Thanh trang điểm. Nàng tuỳ ý búi tóc, cài hai đoá trâm hoa, trên trán điểm một trân châu hoa.

Hai mắt Thanh Thanh toả sáng, đại tiểu thư chẳng phải là tuyệt sắc giai nhân ư? So với đích tiểu thư, dung mạo càng tuyệt diễm hơn.

“Thanh Thanh?” Thấy Thanh Thanh nhìn mình chằm chằm xuất thần, Tô Khuynh Hoạ thò tay quơ quơ trước mặt Thanh Thanh.

Thanh Thanh phục hồi tinh thần, quỳ rạp xuống đất, thấp giọng nói: “Là nô tỳ thất thần, xin đại tiểu thư thứ tội!”

Tô Khuynh Hoạ khẽ nhíu mày, nâng nàng dậy: “Muội không có làm gì sai, tại sao ta lại trách tội muội được?”

“Tạ đại tiểu thư.” Thanh Thanh đứng dậy, tiếp tục nói: “Đại tiểu thư theo muội đến tiền sảnh dùng bữa, hôm nay Vương Gia không thượng triều, Vương Phi, các vị di nương và các tiểu thư đều ở đó.”

Tô Khuynh Hoạ nhẹ gật đầu, theo Thanh Thanh đi về phía tiền sảnh. Nàng biết rõ, chính là hết lần cười nhạo này đến hồi chế giễu khác đang đợi nàng.

Quả nhiên, khi nàng bước vào đại sảnh, đã thấy Vương Gia và Vương Phi ngồi ở thượng vị. Phía dưới bên trái ngồi theo thứ tự là Tô Khuynh Thành, Tô Khuynh Nguyệt và Tô Khuynh Ngọc.

Mà bên phải lại ngồi phân biệt Tam di nương, Tứ di nương và nhi tử của các nàng, cùng với Thất di nương.

“Hoạ Nhi bái kiến Vương Gia, Vương Phi và chư vị nương nương.” Tô Khuynh Hoạ dịu dàng cúi đầu, cấp bậc lễ nghĩa thích hợp, thái độ cung kính.

Đại để biết rõ Thái Tử sẽ đến, Tô Vương Gia cũng không mặc thường phục mà là một thân triều phục màu tím sậm. Vương Gia tướng mạo quy cách sang trọng, nhìn qua chính là kinh nghiệm quan trường, là người lòng dạ cực sâu.

Chương thị đầu cài kim thoa, quần áo hoa lệ, trang điểm tinh xảo, tuyệt không giống một phu nhân hơn bốn mươi tuổi.

Một bên các tiểu thư di nương ăn mặc như nhau, mỗi người mỗi cách phục trang kì công, sặc sỡ loá mắt.

Nhất là Tô Khuynh Thành, phi tiên búi tóc, đang mặc váy lụa, trang điểm tựa như tiên nữ hạ phàm.

Tô Khuynh Hoạ nhìn lại y phục hoa y trên người mình, trong nội tâm cười lạnh. Hoá ra Chương thị đưa y phục đến, chính là để nàng làm nền cho Tô Khuynh Thành.

Từ hôn vốn là việc mất mặt, hết lần này đến lần khác đưa đến Tô vương phủ này lại biến thành hỉ sự, thật là chuyện lạ.

“Con chính là Hoạ Nhi?” Thanh âm trầm thấp lạnh lùng của Tô Vương Gia vang lên, Tô Khuynh Hoạ không nghe được có chút hoan hỉ nào.

“Bẩm Vương Gia, chính là con.” Tô Khuynh Hoạ nhu nhuận trả lời, lại khiến cho Tô Vương Gia nhíu mày.

Ông lạnh nhạt nói: “Nếu là nữ nhi của ta, thì cũng giống như Khuynh Thành gọi ta là phụ thân, gọi Vương Phi là mẫu thân đi.”

Tô Khuynh Hoạ nghiến răng, trong tay áo hai tay siết chặt, nội tâm nổi lên cơn sóng gió động trời. Nhưng trên khuôn mặt nàng không đổi thanh sắc nói: “Vâng, phụ thân.”