Phượng Bá Thiên Hạ: Cẩm Tú Thế Tử Phi

Chương 9: Rơi Xuống Nước

Thấy Tô Khuynh Hoạ nói không nên lời, Tô Khuynh Nguyệt càng to gan hơn thốt ra lời phản bác.

Tô Khuynh Thành liền thể hiện phong thái đích tiểu thư, nắm chặt tay Tô Khuynh Hoạ lại, nhìn Tô Khuynh Nguyệt.

“Chỉ là chút chuyện nhỏ Tam muội không cần huyên náo để mọi người đều biết? Đại tỷ vừa mới trở về, lại rơi xuống nước, muội không thể nhường tỷ ấy một chút ư?”

“Đích tiểu thư……” Tô Khuynh Nguyệt uỷ khuất ngửa đầu, sau đó thở phì một cái: “Vâng.”

Lan Nhi đi một lúc lâu mới nâng xiêm y quay lại, hẳn là cố ý muốn Tô Khuynh Hoạ chịu lạnh.

“Đại tỷ nhanh mặc vào đi, ta đưa tỷ quay về Lan Đinh Viện, còn có…… vết thương trên mặt tỷ cũng phải nhanh chóng xử lý.”

Tuy Tô Khuynh Thành ngoài miệng rất lo lắng, nhưng cao hứng trong mắt lại sơ suất hiện ra.

“Được, làm phiền đích tiểu thư rồi.” Giờ phút này, Tô Khuynh Hoạ không thể lật mặt được chỉ có thể phối hợp nói.

Hai người một đường trở lại Lan Đinh Viện, tiểu viện cơ bản đã dọn dẹp xong.

Nha đầu trong nội viện lập tức tiến lên hành lễ: “Nô tỳ Thanh Thanh, bái kiến đích tiểu thư, bái kiến đại tiểu thư.”

“Ngươi chính là người hầu hạ đại tỷ được mẫu thân phái tới?” Tô Khuynh Thành nhìn Thanh Thanh cười hỏi.

“Bẩm đích tiểu thư, chính là nô tỳ.” Thanh Thanh cúi đầu đáp, cung bậc lễ nghĩa chu toàn.

“Đại tỷ rơi xuống nước. Ngươi tranh thủ thời gian đưa đại tỷ về phòng tắm rửa đi.”

“Vâng, đích tiểu thư, đại tiểu thư mời theo nô tỳ.” Nói xong, Thang Thanh liền dùng tay làm dấu mời.

“Đại tỷ, người nhanh đi tắm đi, ta còn phải về trả lời với mẫu thân.”

Tô Khuynh Hoạ khẽ uốn thân, “Đích tiểu thư đi thong thả.” Sau đó theo Thanh Thanh vào phòng. Tắm xong liền thay một bộ thiển tử sa y, Tô Khuynh Hoạ thấy không hợp. Váy dài lau nhà, nàng sợ mình không cẩn thận sẽ trượt chân mất.

“Muội tên Thanh Thanh à? Ở trong phủ được mấy năm rồi? Lúc trước muội ở đâu trong nội viện.” Tô Khuynh Hoạ ngồi xuống ghế hỏi.

“Bẩm đại tiểu thư, nô tỳ đến phủ hơn ba năm, lúc trước đều ở trong nội viện của Tam phu nhân làm việc lặt vặt.”

Tô Khuynh Hoạ tự biết rõ, cảm thấy nàng không thú vị, liền đuổi nàng lui xuống. Đến lúc ăn cơm tối, Tô Khuynh Thành giả người tốt đưa đến cho nàng một bình kim sang dược.

Sờ soạng vết thương trên mặt, dù là một vệt dài nhưng lại không sâu, cái này chỉ cần hai ngày tự nhiên sẽ hồi phục. Nàng đích thực khác xa so với đại tiểu thư yếu ớt kia, đem thuốc cất đi, về sau sẽ hữu dụng.

Tô Khuynh Hoạ mở bình ra, một mùi hương như có như không lướt nhẹ qua chóp mũi nàng. Tô Khuynh Hoạ lập tức ghé sát vào miệng bình ngửi thử, mặt liền biến sắc, quả nhiên là độc dược!

Khoé miệng nàng khẽ cong, xem ra thuốc này nàng phải giữ cẩn thận, không chừng có thể dùng đến chỗ Tô Khuynh Thành.

Tô Khuynh Hoạ mệt mỏi vì giả ngu giấu tài cả ngày, buổi tối lại ngủ vô cùng ngon. Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Khuynh Hoạ liền tỉnh.

“Thanh Thanh?” Tô Khuynh Hoạ cách rèm che nhìn bóng người bên cạnh cung kính bưng chậu. Thời khắc tỉnh dậy, nội tâm cảnh giác của nàng thiếu chút nữa đã phóng ra mai hoa châm trong tay.

“Đại tiểu thư, mời súc miệng, nghe nói hôm nay Thái Tử điện hạ sẽ đến phủ, kính xin đại tiểu thư sớm đi thay y phục dùng bữa.”

Từ hôn? Nàng chân trước đến phủ, Thái Tử chân sau liền đến từ hôn, đây là gấp gáp quá mức, không nhịn nổi nữa rồi.

Nhớ lại toàn bộ hành động của Tô Khuynh Thành hôm qua, Tô Khuynh Hoạ chợt hiểu. Nghĩ đến hôm qua, Tô Khuynh Thành đối với mình như vậy, chính là không để cho Thái Tử thấy mặt của mình.

Thật nực cười, Tô Khuynh Thành đã có tự tin như vậy, cần gì ở phương diện này động tay động chân?

Vì không để cho vương phủ mất mặt, Chương thị chuẩn bị cho nàng y phục vô cùng hoa lệ, chất liệu cực tốt.