Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Chương 29

“Khụ khụ khụ…” Tô Lạc Lạc bị y siết cổ, ho lên từng tiếng.

Hai má cô đỏ bừng lên vì không thở được, nhưng cô không hề quan tâm đến hành vi hung dữ của y.

“Hay quá! Hắn tỉnh rồi”-Cô nghĩ

Không ngờ thuốc cảm lạnh đó lại hiệu quả đến vậy.

Ôi, suýt chút nữa thôi, suýt nữa thì cô đã hại chết y rồi.

Trong lòng Tô Lạc Lạc trào dâng nỗi áy náy khó tả, nước mắt ầng ậc làm ướt đẫm hàng mi dài, từng giọt nước mắt to rơi xuống.

Một chàng thú nhân tuyệt vời, lạnh lùng và đẹp trai như thế này, vừa gặp cô đã thảm hại đến mức này hoàn toàn không phải là sự mở đầu của một trò chơi tình yêu ngọt ngào nhẹ nhàng hạng r18 được.

Những giọt nước mắt lớn rơi xuống cánh tay nổi đầy gân xanh của Zelcius, y nhìn thấy đôi mắt đẹp như cắt của cô nương này đong đầy lệ, hơi thở ngày càng yếu, lần đầu tiên hình ảnh tiểu cô nương hiện rõ trong tâm trí y —

Mái tóc đen dài óng ả, làn da trắng mịn như sứ, đôi mày và mắt cong cong khi cười, đôi môi mềm mại ấm áp khi hôn, và đôi mắt đẹp đầy nước mắt khiến người ta chỉ muốn bắt nạt.

Trông cô thật thảm thương, trên má và cổ hằn lên vết tay của y, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, kiểu dáng đơn giản của loài giống cái, mắt cá chân dưới vạt váy mảnh mai lộ ra những vết bầm tím xanh tím, những ngón chân tròn trịa đầy máu, ôm lấy cánh tay đang run lên của y.

Mong manh, nhưng xinh đẹp.

Zelcius vô thức buông lỏng bàn tay siết lấy cổ cô.

Y chăm chú nhìn cô, bắt đầu suy nghĩ về sự chần chừ của mình mỗi khi có ý định gϊếŧ cô.

Tại sao, tại sao y lại tha cho cô hết lần này đến lần khác?

Là vì lần luân hồi này y bị người ta giở trò, thay đổi tâm tính, hay trên người cô mang theo thứ gì đó đặc biệt có thể mê hoặc y?

Zelcius nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cô, nhìn qua lại khuôn mặt đáng thương đẫm nước mắt, trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ cúi xuống cắn lên môi cô.

— Đó hoàn toàn không thể gọi là một nụ hôn, những chiếc răng nanh sắc nhọn cắn nát làn môi hồng của cô, máu lập tức trào ra, giống như dã thú đang thưởng thức bữa ăn của mình vậy.

Tô Lạc Lạc: Á! Đau chết mất.

Cô đột nhiên ngất xỉu.

Zelcius - kẻ chưa bao giờ ban ân trong hàng ngàn lần luân hồi: “…”

Zelcius thè đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ đi giọt máu trên môi, hàng mi dài màu bạc khẽ run lên. Y đang do dự không biết có nên tiêu diệt hoàn toàn tiểu nữ nhân kẻđã nhiều lần khuấy động tâm trí y và lại có hương vị không tồi để trừ hậu hoạ hay không. Nhưng ánh mắt y bất chợt dừng lại khi nhìn thấy gì đó—

Trên cổ tay xanh tím của Tô Lạc Lạc, một bông hoa Dương Liệt nhỏ xíu nở rộ.

Một sợi dây trong suốt, mảnh mai đến mức khó nhìn thấy từ cổ tay cô lan ra, nối thẳng vào tim y, quấn quanh một vòng nhẹ nhàng nhưng đủ để tạo ra sự xao động và niềm vui khó cưỡng.

Đồng tử của Zelcius thoáng chốc co lại:

Đó là dấu vết và sợi dây để lại khi một nữ nhân lần đầu tiên an ủi thú nhân thành công. Nó nhẹ hơn sợi dây giải tỏa và yếu hơn mối liên kết nông, nhưng lại đại diện cho sự phù hợp và tương thích vượt trội giữa thú nhân và nữ nhân.

Sự xuất hiện của sợi dây an ủi này có nghĩa là ít nhất trong một khoảnh khắc nào đó, thú nhân đã tin tưởng tiểu nữ nhân này, nảy sinh tình cảm và ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, muốn chiếm lấy cô cho riêng mình. Đây là bản năng xấu xa không thể loại bỏ, được khắc sâu trong dòng máu của thú nhân.

Khi sợi dây an ủi xuất hiện, mối quan hệ giữa thú nhân và nữ nhân sẽ hoàn toàn bị đảo lộn.

Trừ khi tiểu nữ nhân trước mặt chủ động cắt đứt sợi dây an ủi giữa họ, nếu không, cô sẽ trở thành vũ khí mà kẻ thù dùng để chống lại y, trở thành điểm yếu, là vảy ngược của y, là điểm yếu duy nhất mà y không thể từ bỏ trong vô số kiếp luân hồi mà không phải chịu đựng đau đớn tột cùng.