Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Chương 27

Cằm như cứng đờ, Zelcius chìm vào suy nghĩ, tâm tình khó lường, khi y tỉnh lại, thì nữ nhân nhỏ bé yếu đuối nhưng luôn khiến y không ngừng hạ thấp đề phòng đã đến sát gần bên.

Như là bị quỷ thần sai khiến, Zelcius nheo mắt lại, không lập tức ra tay với cô mà kéo lớp da sói trên người xuống, nhẹ nhàng ngã xuống tuyết, che giấu nhiệt độ và nhịp tim của mình.

Nếu cô là người của Thánh điện, đến mức biết được cả việc y có cái chân thứ ba bí mật thì chắc chắn cũng biết y chỉ dễ tổn thương nhất trong khoảnh khắc ngắn ngủi sau khi mất kiểm soát bạo động.

Ô nhiễm Liệt Dương bị y hoàn toàn áp chế trong máu, Zelcius khép mắt lại, giả vờ ngủ thϊếp đi.

Tô Lạc Lạc không biết những lời nói bâng quơ để tự cổ vũ của mình lại dẫn đến hiệu ứng cánh bướm như vậy, cô chỉ một lòng lo lắng cho tên thú nhân tàn tật bên cạnh, dưới ánh sáng của hoa Liệt Dương cô nhanh chóng phát hiện ra một bóng người nằm phía trước—

Mái tóc dài màu bạc rối tung lẫn với tuyết, lớp da thú trên người vì trận chiến vừa rồi mà bị xé rách, trở nên tả tơi, trên thân hình cao lớn đầy những vết máu, trông thảm thương vô cùng.

Là thú nhân tàn tật đã bảo vệ cô, bị bọn sư tử đánh đến mức thành người thực vật.

Mắt của Tô Lạc Lạc đỏ hoe, cô run rẩy tiến lên, đưa ngón tay lạnh ngắt chạm vào mũi y.

Không có.

Tô Lạc Lạc như bị tiếng sét đánh ngang tai, tim đập nhanh đột ngột, cắn chặt môi chờ đợi vài giây, đầu ngón tay hơi run lên, trong lòng không ngừng cầu nguyện.

Nhưng y vẫn không có chút hơi thở nào, ngực cũng không hề phập phồng.

Đầu óc cô trống rỗng một lúc sau đó đứng ngây ra tại chỗ, chỉ cảm thấy tầm nhìn trước mắt đột nhiên trắng xóa.

Không, không đúng.

Nhất định là bên ngoài quá lạnh, gió lạnh thổi quá mạnh khiến đầu ngón tay cô tê cứng mất hết cảm giác, cho nên cô mới không cảm nhận được gì.

Y lợi hại đến vậy mà, đến cả vách đá cách mấy mét còn có thể đập nát thì dù cho bị sư tử cắn vài miếng, thế giới này lại không có tang thi, y cũng không thể biến thành tang thi, làm sao có thể dễ dàng...

Né tránh một từ ngữ mà cả hai kiếp cô đều không muốn đối diện, Tô Lạc Lạc nhanh chóng chớp mắt, tự tìm cho mình một mục tiêu mới.

Trên tuyết quá lạnh, y còn đang bị thương nặng, cô phải nghĩ cách di chuyển y đến một nơi ấm áp và an toàn hơn.

Hang đá cách họ hơn trăm mét, không tiện di chuyển, cách đó vài mét có một cái hốc cây không lớn, miễn cưỡng sửa sang lại thì cũng tạm coi là chỗ trú ẩn không tồi.

Nghĩ là làm, Tô Lạc Lạc nhặt vài mảnh da sói trên đất, xếp một bó hoa Liệt Dương lớn và da sói lên người tên thú nhân tàn tật bên cạnh để giữ ấm, sau đó loạng choạng chạy về hang đá, nhanh chóng làm một ngọn đuốc rồi nhấc lên thảm cỏ và da thú, bẻ một bó dây leo khô đặt vào thùng gỗ.

Với tốc độ nhanh nhất, cô sửa sang lại cái hốc cây sâu ba bốn mét, rộng hơn một mét, cao chỉ hơn một mét một chút, Tô Lạc Lạc run rẩy làm một chiếc cáng đơn giản, cố gắng buộc tay chân tên thú nhân tàn tật vào dây leo khô, kéo y vào trong hốc cây.

Động tác của Tô Lạc Lạc rất thành thạo, trong lúc nguy cấp luôn có một khả năng thực thi và bình tĩnh mạnh mẽ, khi cô cuối cùng đã an trí được thú nhân đầy máu (phần lớn là của bầy sói) vào hốc cây lại tìm mọi cách để đốt một đống củi nhỏ thì mới nhận ra cánh tay phải của mình đã bị trật khớp.

“Cầu xin chàng...”

Môi Tô Lạc Lạc run lên, phát ra âm thanh yếu ớt đến cực độ, cô run rẩy chạm vào cơ thể thú nhân tàn tật nhưng phát hiện chỗ đó vẫn lạnh băng.