Tiểu Công Chúa Và Ác Nô

Chương 1

Cung điện Chỉ Tê nguy nga lộng lẫy, các cung nữ tầng tầng lớp lớp vây quanh trong tẩm cung của công chúa, tay nâng khay đựng những tấm lụa quý vàng ngọc, khiến cả căn phòng trạm trổ tinh xảo, phản chiếu ánh sáng của châu báu.

Trên các khay bày biện đều là lễ vật mới từ Nam Việt, một nước chư hầu phụ thuộc Đại Lễ. Hằng năm vào đầu tháng bảy, sứ thần Nam Việt sẽ mang đến vô số châu báu, mỹ nhân và nô ɭệ nam.

Trong số đó, các mỹ nhân thường được đưa vào phủ của quan lại quyền quý trong kinh thành, còn nô ɭệ nam, nếu không vào cung làm thái giám, sẽ trở thành bao cát sống cho các công tử thế gia luyện võ. Những vật phẩm xa xỉ còn lại sẽ phần lớn được đưa vào hậu cung Đại Lễ.

Vì được hoàng đế và hoàng hậu đặc biệt yêu thương, các vải lụa thượng hạng, trang sức quý trong số lễ vật này đều dành cho tiểu công chúa Ninh Phù chọn trước.

Thói quen này được duy trì từ năm này qua năm khác, lâu dần trở thành quy tắc ngầm, không ai còn thắc mắc về thứ tự phân phát lễ vật, dù cần tuân theo quy tắc lớn nhỏ.

Công chúa Ninh Phù là công chúa được ưu tiên nhất, chuyện này đã trở thành quy tắc mà mọi người dần hiểu và chấp nhận.

Trong cung Chỉ Tê.

Cách một tấm bình phong bằng đá quý ngọc bích, một giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại vọng ra từ bên trong, khẽ cất lời: “Giữ lại mấy món phía trước thôi, còn lại thì mang đến các cung cho các tỷ tỷ chọn.”

Vừa dứt lời, Ninh Phù chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng đặt chiếc lược gỗ có tua rua rực rỡ xuống, nhẹ nhàng bổ sung thêm: “Phải rồi, đại tỷ theo Thái hậu đến chùa Thiền Hư, một lúc nữa chưa chắc đã về, ta sẽ giữ lại phần của tỷ ấy trước.”

Trong hậu cung Đại Lễ, Ninh Phù là tiểu công chúa của hoàng đế và hoàng hậu, thân phận cao quý nhất, nên cũng được kính trọng nhất. Quan hệ giữa nàng và các tỷ muội trong cung đều tốt, nhưng thân thiết nhất vẫn là với đại tỷ Ninh Hư. Nàng không muốn để tỷ tỷ mình sau khi trở về từ chùa phát hiện rằng lễ vật y phục nhận được đều là những món còn lại sau khi mọi người đã chọn, nên mới nói thêm câu đó.

Ninh Phù suy nghĩ rồi đứng dậy, từ tốn bước ra khỏi bình phong, mái tóc đen mượt xõa xuống như dòng thác, đuôi tóc nhẹ nhàng lướt qua tà váy xanh lam, tựa như liễu rủ qua nước, thướt tha lay động.

Do vội vàng bước ra ngoài, tóc của công chúa vẫn chưa được búi chỉnh tề. Lúc này một nửa đã được giữ lại bằng trâm hoa nhung màu hồng nhạt, nửa còn lại buông xõa tự nhiên, lơi lỏng càng làm tôn thêm nét kiều diễm. Dù chưa trang điểm, nhưng dung nhan thanh tú không chút tô vẽ vẫn đẹp đến mức khiến hoa cỏ cũng phải lu mờ, mặt trăng cũng phải ẩn mình.