Tạ Từ Diễn rũ mắt nhìn thần sắc của nàng từ lúc bắt đầu tức giận cho đến lúc sau lại vô cùng ảm đạm, trong mắt nàng thoáng qua một tia cảm xúc khó tả, có hơi chút lúng túng.
Hắn cảm thấy dáng vẻ trước mắt này của nàng giống như một vật quý giá trên đời, sáng lấp lánh đến mức mê hoặc tâm trí. Hắn đã kiềm chế nhiều năm, chưa từng để tâm đến bất kỳ nữ tử nào, chỉ có nàng là dễ dàng khiến hắn mất đi sự kiểm soát. Chính vì lý do đó, Tạ Từ Diễn mới muốn ngăn chặn kịp thời, đẩy nàng ra xa.
Ngay từ lúc nàng đến vào đêm khuya, hắn đã dự đoán được sự quyến rũ của nàng sẽ dần dần xâm chiếm tâm trí mình. Tạ Từ Diễn tự nhận là người có ý chí kiên định, sẽ không bị nàng mê hoặc nên đã cho phép nàng tiến vào, rất hứng thú muốn xem vị thê tử của tên Hoàng đế ngốc nghếch kia sẽ dùng cách nào để khiến hắn trở thành nô ɭệ dưới váy mình.
Nhưng mọi chuyện lại diễn ra hoàn toàn khác, hắn không thể hiểu nổi vì sao chỉ trong một bước, mọi thứ lại trở nên hỗn loạn. Cái tôi mạnh mẽ, tự chủ của hắn dần tan vỡ trước sự tiếp cận không ngừng của nàng.
Lý trí của hắn đã bị ném ra ngoài cửa sổ.
Tạ Từ Diễn vốn không sinh ra bất kỳ ham muốn nào. Trên vai hắn gánh vác quá nhiều trách nhiệm, nếu một khi buông thả bản thân để cho một chút du͙© vọиɠ nảy sinh, hắn sẽ dần dần sa ngã và không thể tự mình kiềm chế được.
Hắn kìm nén mọi sự dao động trong lòng, tuyệt đối không làm bất cứ điều gì có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của mình.
Lục Chiêu Chiêu bất ngờ ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt hoa đào hơi cụp xuống, vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ. Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, nở một nụ cười tựa như có thể lặng lẽ cướp đi nhịp tim của người khác: "Bản cung tự nhiên hiểu là ý của Nhϊếp Chính Vương."
Nàng bước xuống khỏi bàn sau đó lùi lại hai bước, hai tay chắp sau lưng hành lễ với hắn, tư thế ung dung đoan trang, hoàn toàn là dáng vẻ của một Hoàng hậu: "Hôm nay, xin Nhϊếp Chính Vương cứ coi như ta chưa từng đến đây."
Tạ Từ Diễn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, trong sáng như trăng đêm, dường như không hề vướng mắc chút bụi trần nào: "Đương nhiên."
Sáng sớm tinh mơ, nàng bình tĩnh xoay người nhặt chiếc áo choàng lông hồ rơi trên mặt đất lên khoác lên người không hề ngoảnh lại, nàng nhanh chóng bước ra ngoài.