Mê Hoặc Nhiếp Chính Vương

Chương 7: Nương Nương Tìm Nhầm Người Rồi

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn trong trẻo, không hề có chút động tình nào: “Nương nương đã tìm nhầm người rồi.”

Khi nhắc đến Hoàng đế, ánh sáng trong mắt nàng chợt tắt đi, lộ ra vẻ chán ghét. Nhưng rồi nàng nhanh chóng kìm nén lại, đôi môi đỏ mọng cong lên như cánh hoa anh đào, vừa quyến rũ lại vừa lạnh lùng: “Nhưng... những thủ đoạn này, bổn cung chỉ muốn dùng với Nhϊếp Chính Vương.”

Ngón tay nàng siết chặt lấy vạt áo của hắn: “Mong Nhϊếp Chính Vương sẽ động lòng thương xót.”

Cánh tay to lớn của hắn bất ngờ ôm chặt lấy nàng, vuốt ve làn da mềm mại đến nỗi không thể chịu đựng nổi, năm ngón tay siết chặt vòng eo, kéo nàng càng sát vào lòng mình. Hơi thở của nàng thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ quấn quýt quanh hắn.

"Nương nương cũng biết, việc ngài nhờ vả cần bổn vương phải mạo hiểm lớn đến nhường nào?"

Môi hắn khẽ cong lên một nụ cười mỉa mai, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có chút ý cười nào: "Nương nương có gì đáng giá để bổn vương mạo hiểm lớn như vậy vì ngài không?"

Trong mắt Tạ Từ Diễn, Lục Chiêu Chiêu chính là một vưu vật, một vẻ đẹp rực rỡ có thể nói là vô giá. Nàng đẹp đến mức khiến người ta say đắm, chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ làm cho bất kỳ người nam nhân nào đều phải mê mẩn. Nàng kiêu sa và lộng lẫy, giống như một viên ngọc hồng quý giá, dù có phủ đầy bụi trần cũng không thể che lấp được vẻ đẹp rực rỡ của nàng.

Nhưng càng tiếp xúc gần gũi với nữ nhân đẹp thì càng dễ sa vào những cám dỗ của tìиɧ ɖu͙©. Hắn nếu là bị mê đắm vào sắc đẹp thì sẽ đánh mất vị trí và quyền lực hiện tại. Hắn cố gắng tránh xa nữ nhân vì sợ rằng một khi đã nếm trải du͙© vọиɠ thì sẽ không thể tự chủ được bản thân và cuối cùng sẽ trở thành một kẻ hoang đàng như vị Hoàng đế kia.

Lục Chiêu Chiêu ngẩn ngơ nhìn nam nhân, bàn tay siết chặt lấy áo của hắn rồi buông ra. Đột ngột, đôi môi mềm mại của nàng chạm vào đôi môi lạnh lùng của hắn.

Hương thơm của hoa hợp hoan trên người nàng bao trùm lấy cả hai người. Cảm giác mềm mại và ngọt ngào trên môi khiến nam nhân thoáng chốc ngập ngừng, trong mắt hắn hiện lên một chút u ám và lòng hắn bỗng dưng xao động.

Khi thấy nam nhân kia không có bất kỳ phản ứng nào, sự yên tâm trong lòng Lục Chiêu Chiêu dần tan biến. Nàng khẽ nghiêng người về phía trước, vòng tay ôm lấy nam nhân. Vòng một đầy đặn của nàng áp sát vào ngực hắn, qua lớp vải mỏng, nàng cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi của hắn.