Nàng cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt: "Phải không..."
"Phải phải mà!" Ngọc Bích hơi nghi ngờ: "Nhưng mà nương nương, ngài ăn mặc đẹp như vậy là định đi đâu? Đi xin Hoàng Thượng tha thứ sao?"
Ánh mắt của Lục Chiêu Chiêu càng trở nên sâu xa, cứ nhắc đến tên Hoàng thượng kia là nàng lại cảm thấy ghê tởm. Nàng mỉm cười và nói một cách kiên quyết: "Ta sẽ đi tìm Nhϊếp Chính Vương."
————-
Đêm lạnh buốt như thể đổ cả chậu nước lạnh vào người. Gió đêm thoảng qua, mang theo hơi lạnh, lùa vào từng ngóc ngách.
Nàng đứng lặng lẽ trong khu vườn phía sau, nhìn về phía căn phòng đang đóng chặt cửa, ánh mắt xa xăm.
Chiếc áo choàng lông trắng trên người nàng khép hờ, Ngọc Bích cố tình hạ thấp giọng, hỏi bên tai: “Nương nương sao lại đến vườn này muộn thế này?”
Nàng ấy có chút bối rối, bởi vì nương nương của nàng chưa bao giờ có bất kỳ mối liên hệ nào với Nhϊếp Chính Vương, vậy mà giờ đây, vào một đêm trăng thanh gió mát, nàng lại đứng trước cửa phòng của Nhϊếp Chính Vương. Thật là khó hiểu.
Lục Chiêu Chiêu trầm ngâm một lát rồi thở dài: “Ngươi về trước đi.
Mày của Ngọc Bích hơi nhíu lại, nàng làm sao có thể thờ ơ bỏ mặc nương nương một mình ở đây được chứ: "Nương nương..."
Lời nàng vừa cất lên, đôi mắt sáng quắc của Lục Chiêu Chiêu lập tức nhìn về phía nàng, đôi mắt xinh đẹp ấy không hề có chút gợn sóng nào, nhưng lại đủ để khiến Ngọc Bích khϊếp sợ. Nàng không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ khom người hành lễ, đáp: "Đã rõ."
Lục Chiêu Chiêu thẳng lưng, bước đi về phía cánh cửa đang khép hờ, dáng vẻ như một nữ tướng quân sắp ra trận. Dáng người mềm mại nhưng ánh mắt lại tràn đầy quyết tâm.
Thị vệ đứng canh gác gần đó thấy nàng đi tới, lập tức nhận ra thân phận của Hoàng hậu nương nương, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Thần gặp qua Hoàng hậu nương nương."
Lục Chiêu Chiêu giơ tay ra hiệu bảo thị vệ đứng lên. "Bổn cung có việc quan trọng cần bàn bạc với Nhϊếp Chính Vương, phiền ngươi đi thông báo với ngài ấy một tiếng.
Thị vệ đứng gác ngẩn người ra một chút, ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ nhưng ngay lập tức phản ứng lại, đáp: "Nương nương xin hãy chờ một lát."
Một lát sau, người thị vệ mặc đồ màu đen huyền kia lại xuất hiện trước cửa phòng sáng sủa, hơi nghiêng người, nói: "Nương nương, Nhϊếp chính vương cho mời."
Lục Chiêu Chiêu bước vào trong điện. Không gian rộng lớn nhưng lại khác hẳn với sự xa hoa của Dưỡng Tâm điện, nơi đây bày trí thanh lịch và đơn giản, toát lên vẻ thanh cao và tĩnh lặng.