"Nước nhà đang rối loạn, quân giặc đã đến sát chân thành, thần xin bệ hạ nhanh chóng ban lệnh, xin hãy mời Nhϊếp chính vương cùng với quân tinh nhuệ dưới quyền ra nghênh chiến, để dập tắt ngọn lửa sắp bùng cháy này!”
Trong điện Kim Loan, toàn bộ triều thần quỳ rạp xuống đất, lời khuyên nhủ và tấu chương vang vọng khắp điện, không ngớt vang lên bên tai nhưng vị hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng lại như không hề nghe thấy, hai mắt lim dim, trên mặt đầy vẻ mê man, hoàn toàn không để ý đến các triều thần ở bên dưới.
Kẻ thù từ lâu đã thèm khát thành trì, luôn rình rập cơ hội xâm lược muốn chiếm đóng. Nay khi một hôn quân trị vì, chúng càng trở nên hung hãn như hổ đói vồ mồi, siết chặt vòng vây quanh thành, dường như chỉ chờ cơ hội nuốt chửng kinh đô. Tiên đế vừa qua đời để lại hai vị lão thần mắt mờ lệ nhòa, trong ánh mắt họ là nỗi buồn đau tột cùng và sự tuyệt vọng.
"Hoàng thượng!" Tả thừa tướng già nua quỳ sụp xuống, dùng đầu mạnh mẽ đập vào long ỷ, tiếng vang vọng khắp điện, cố gắng đánh thức Hoàng đế đang mê man.
“Xin bệ hạ hãy vì quốc sự mà lo lắng!"
Hoàng đế cau mày, hắn ôm chặt phi tần mới nạp được vào lòng, tỏ vẻ thờ ơ.
Tuy nói rằng không dám trái ý Hoàng thượng, nhưng những lời đùa cợt của hắn với phi tần lại vang vọng khắp nơi, không hề kiêng nể ai.
Không biết ai đã không nhịn được mà quỳ sụp xuống, đau khổ kêu lên: "Hoàng thượng! Xin ngài hãy hạ chỉ để Nhϊếp chính vương ra trận nghênh địch!" Giọng điệu của hắn tràn đầy nỗi buồn, như thể đang than thở cho đất nước, cho Hoàng thượng và cả cho chính mình.
Niềm hứng thú chợt bị dập tắt, Hoàng đế nhăn mặt, lẩm bẩm một câu tỏ vẻ không hài lòng, rồi liếc mắt nhìn đám triều thần đang quỳ dưới đất: "Có gì mà hoảng hốt? Ta biết rõ lão Hoàng đế của nước địch đã thèm muốn Hoàng hậu từ lâu. Nếu ta gả Hoàng hậu cho hắn để cầu hòa thì chẳng cần phải đổ một giọt máu nào, mọi chuyện cũng sẽ êm xuôi."
Hắn quyết định một cách dứt khoát, không chút do dự đã nói ra những lời lẽ kinh khủng, sốc nổi.
Hoàng đế lại tiếp tục đem tầm mắt rơi xuống phi tần kiều mềm xinh đẹp, chỉ dành ánh mắt cho nàng.
Một nửa các vị quan trong triều đã nắm chặt tay, mặt mày tái mét, nghiến răng nghèn nghẹt.
Những lời xì xào, chế giễu vang lên không ngớt, bàn tán về sự hoang đường, vô độ của hoàng đế. Trong cung điện uy nghiêm, chỉ có những người có tài cai trị mới xứng đáng ngồi trên ngai vàng. Thế nhưng, vị Hoàng đế này lại mê muội, vô dụng, cả ngày chỉ biết đến hậu cung. Giờ đây, khi quốc gia đang gặp nạn, hắn lại muốn tùy tiện gả người vợ hiền của mình cho người khác, thật là vô lý đến cực điểm!