Sau Khi Tỏ Tình Với Cấp Trên Đáng Ghét

Chương 16

"..."

Ngón tay Trì Âm đang mân mê ly cà phê chợt dừng lại.

Cô nàng này cũng khá cứng cỏi đấy chứ.

Chiếc xe cứ lăn bánh chậm rãi, thỉnh thoảng Trì Âm lại nhìn đồng hồ. Cuối cùng, khi qua ngã tư thứ hai, cô không thể chịu nổi nữa, "Kiều Tử Mạn, sắp trễ rồi, cô có thể đạp ga một chút không?"

"Rẽ thì nhớ bật xi-nhan trước."

Tay Kiều Tử Mạn run rẩy, cô hét lên, "Im lặng!" Sau đó vô tình bật nhầm cần gạt nước.

"..."

Tiếng cần gạt nước *xoẹt xoẹt*, tình huống khá ngượng ngùng.

Trong sự im lặng, Trì Âm thử nói nhỏ, "Hay... đỗ lại để tôi lái?"

Kiều Tử Mạn hắng giọng, "Được thôi, đây là do cô yêu cầu, không phải lỗi của tôi."

Hai người đổi chỗ.

Cuối cùng, xe cũng bắt đầu di chuyển với tốc độ bình thường đến công ty.

Không ngoài dự đoán, dù đã nhanh hết sức, họ vẫn trễ.

Kiều Tử Mạn nhìn chằm chằm vào máy chấm công, mặt mày xám xịt, trong lòng như muốn bùng nổ, nhưng Trì Âm lại còn thêm dầu vào lửa.

"Kiều Tử Mạn, cô cố ý phải không?"

Ý gì đây? Kiều Tử Mạn ném túi lên bàn làm việc, chống nạnh nhìn cô, "Tổng giám đốc Trì, nghe lời cô nói, chẳng lẽ tôi phải chịu trách nhiệm cho chuyện này?"

"Được rồi, tôi biết cô ghét đi trễ, chẳng lẽ tôi thích chắc?"

"Còn nữa, tôi lái xe rất chậm, nếu cô không chịu được thì cứ đổi trợ lý đi."

Sắc mặt Trì Âm đột nhiên trầm xuống, giọng lạnh lùng, "Cô nói đổi là đổi sao?"

"Cô muốn lái chậm thế nào tùy cô, nhưng phạt tiền là của cô."

"Phạt thì phạt, hứ." Kiều Tử Mạn tức giận ngồi phịch xuống chỗ làm việc.

...

"Sao tự nhiên lại cãi nhau rồi?"

"Tổng giám đốc Trì đang gây khó dễ cho Kiều Tử Mạn à?"

"Tổng giám đốc Trì đúng là tiêu chuẩn kép, một mặt yêu cầu nhân viên tuân thủ kỷ luật, mặt khác thì chính mình lại đi trễ."

...

Những lời bàn tán xung quanh khiến Kiều Tử Mạn càng thấy bực bội, cô đứng phắt dậy quát, "Đủ rồi! Không làm việc à?" Sau đó cô rút chìa khóa xe ra và đi thẳng đến văn phòng của Trì Âm mà không ngoảnh lại.

"Cốc cốc cốc."

"Vào đi."

Kiều Tử Mạn đẩy cửa bước vào, thẳng thắn nói, "Tổng giám đốc Trì, tôi đến trả chìa khóa xe."

Ánh mắt Trì Âm ra hiệu cô đặt lên bàn.

Nhanh chóng từ bỏ như vậy sao? Vừa nãy còn bày ra vẻ quyết liệt như muốn đấu với cô đến cùng mà. Kiều Tử Mạn cảm thấy khó hiểu trong lòng.

Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phải phí lời, tốt nhất nên tránh xa người phụ nữ này, nếu không biết cô ta sẽ còn làm gì để hành hạ mình. Kiếm được tiền mà không có mạng để tiêu thì cũng vô ích.

Trì Âm lật xem bản báo cáo công việc, im lặng một lúc rồi mở ngăn kéo tìm kiếm, "Kiều Tử Mạn, chiếc xe đó quả thực không phù hợp với một người mới lái như cô."

Trì Âm lấy ra một chùm chìa khóa khác, "Có một chiếc BMW mini, nhỏ gọn, dễ lái. Cô cầm lấy mà tập."

Kiều Tử Mạn: "???"

Trì Âm mỉm cười, "Sao? Muốn tôi làm tài xế của cô mãi à?"

Cái gì đây? Tình tiết này kỳ lạ quá, cảm giác có gì đó không đúng, nhưng cô không biết phải nói sao.

"Với cả, tính luôn vụ vi phạm sáng nay thì tôi sắp bị trừ hết điểm lái xe rồi."

... Kiều Tử Mạn áy náy quay mặt đi, "Được thôi," cô cầm lấy chìa khóa.

"À mà, Kiều Tử Mạn, cô có thấy một cái túi đen ở ghế lái không?"

"Túi đen nào?"

"Tôi nhớ là đã để nó dưới ghế rồi."

Kiều Tử Mạn chợt nhớ đến đống đồ chơi nhỏ và cái đuôi mèo, tai cô đỏ bừng.

"Làm ơn mang nó đến văn phòng cho tôi."

"!!! Đây là công ty mà!"

"Hửm?" Trì Âm chậm rãi tiến đến gần, bất ngờ thì thầm bên tai Kiều Tử Mạn, "Ý cô là gì?"

"Có phải cô đã nhìn trộm những thứ bên trong không?"

..

Hơi thở ấm áp của Trì Âm, xen lẫn hương thơm đặc trưng từ cơ thể cô ấy, phủ lên người Kiều Tử Mạn, khiến tai cô nóng bừng và tim đập nhanh hơn vài nhịp.

Nguy hiểm!

Trong đầu Kiều Tử Mạn chỉ có một suy nghĩ duy nhất lúc này, đó là phải tránh xa người phụ nữ nguy hiểm này càng nhanh càng tốt.

Cô vội vàng lùi lại một bước, nhưng vì quá nhanh và mạnh nên mất thăng bằng, cơ thể cô loạng choạng ngã về phía sau.

Phía sau là góc bàn cứng.

"Cẩn thận."

Trong tích tắc, cổ tay Kiều Tử Mạn bị nắm chặt, và cô ngã thẳng vào lòng Trì Âm mềm mại.

Hai tay cô vô tình nắm chặt lấy... ngực của Trì Âm.

Thật lớn...

Kiều Tử Mạn vô thức bóp nhẹ một cái.

Còn mềm nữa...

"Xong chưa?"

Kiều Tử Mạn xấu hổ rụt tay lại và nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Trì Âm, giữ khoảng cách một mét với cô ấy, "Xin lỗi..." Cô nhìn đi chỗ khác, ngượng ngùng bổ sung, "Cảm ơn."

Trì Âm: "Hử?"

Mình vừa nói cái gì thế này! Kiều Tử Mạn tự thấy vô cùng xấu hổ.

"Tổng giám đốc Trì, nếu không còn việc gì thì tôi xin phép đi trước," Kiều Tử Mạn dừng lại một chút, "Những việc không liên quan đến công việc, tôi có quyền từ chối, tạm biệt."

Cô tuyệt đối không thể để Trì Âm biết mình đã phát hiện ra bí mật của cô ấy.

Nếu không, chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Nghĩ đến đây, Kiều Tử Mạn vội vàng rời khỏi văn phòng của Trì Âm như một con thỏ chạy trốn.

Trì Âm nhìn theo bóng lưng cô ấy, khóe môi dần cong lên thành một nụ cười.