Bữa sáng hôm nay do La Tiểu Lê phụ trách, cô nàng nấu một nồi cháo tôm tươi. Hạ Viễn Quân cũng đã dậy từ sớm, hắn không biết nấu ăn nên lái xe ra ngoài mua mấy l*иg bánh bao gạch cua nóng hổi mới ra lò.
Sau khi trở về, Hạ Viễn Quân đặt bánh bao lên bàn bếp rồi lên lầu gọi Kỳ Trạch xuống ăn sáng —— Đêm qua, có lẽ nguyên nhân vì bọn họ cùng xem phim cổ trang trước giờ đi ngủ nên hắn cũng mang theo một thân đồ hóa trang vào trong mộng, Kỳ Trạch còn luôn miệng gọi hắn là bệ hạ, mỗi một tiếng đều chất chứa đầy thương yêu nhung nhớ, thậm chí đến thời điểm cao trào con gọi hắn hai tiếng tướng công làm Hạ Viễn Quân kích động đến phát điên. Cuối cuộc triền miên, hắn cố ý hỏi cậu bữa sáng thích ăn gì, Kỳ Trạch liếʍ môi đáp muốn ăn bánh bao gạch cua.
Hạ Viễn Quân chưa kịp lên cầu thang đã trông thấy Kỳ Trạch đứng bên khung cửa sổ sát đất. Hắn gọi cậu một tiếng, Kỳ Trạch quay đầu, khuôn mặt vốn đang lạnh nhạt chợt treo lên một nụ cười nhẹ khiến trái tim Hạ Viễn Quân nhảy lên tưng bừng vui sướиɠ.
Hạ Viễn Quân dừng một chút cho bình tĩnh lại mới nói: “Cùng ăn sáng đi, lát nữa tôi đưa cậu đi làm.”
Thế là Kỳ Trạch nhanh chóng ném chuyện mấy mảnh cỏ bốn lá ra sau đầu, còn cách nào khác đâu, món cháo trắng tôm tươi mềm nhừ ăn kèm với bánh bao gạch cua vỏ mỏng nhân nhiều quá mức ngon miệng đi mà.
Trong lúc ăn cậu cũng len lén ngẩng đầu đánh giá Hạ Viễn Quân mấy cái, không biết nghĩ đến chuyện gì mà bật cười lắc đầu, tiếp tục ăn phần mình.
Chỉ là một giấc mơ trùng hợp thôi, có nghĩ nhiều cũng vô ích.
Sau khi ăn sáng xong, Kỳ Trạch lại ngồi lên xe Hạ Viễn Quân. Hai ngày ở chung vừa qua làm ấn tượng của Kỳ Trạch về cậu chủ Hạ này trở nên không tệ lắm, tuy đúng là có chút tính tình thiếu gia đỏng đảnh nhưng vẫn không đến nỗi nào, cũng chưa khiến bất kỳ ai phải khó xử. Cậu cảm thấy những lời đồn đãi về hắn trên mạng đúng là quá khoa trương phóng đại, mang định kiến không tốt chút nào.
Trên đường đi, Kỳ Trạch rảnh rỗi tìm đề tài nói chuyện: “Tối nay anh muốn ăn gì? Hiện giờ vẫn yêu cầu được đấy, cảm ơn món bánh bao gạch cua sáng nay nhé, ngon lắm.”
Hạ Viễn Quân vừa tập trung lái xe vừa đáp: “Thích thì lần tới tôi lại mua cho.”
“…Được.” Kỳ Trạch nhìn sườn mặt Hạ Viễn Quân, không hiểu sao lại có chút cảm giác kỳ lạ.
Phía trước đúng lúc có đèn đỏ, cậu lại hỏi hắn lần nữa, “Tối nay anh muốn ăn gì?”
Hạ Viễn Quân không đáp, chỉ yên lặng nghiêng mặt nhìn cậu, ánh mắt hơi lóe. Chờ đến khi Kỳ Trạch nhộn nhạo không được tự nhiên mới nói: “Cánh gà đi.”
Kỳ Trạch gật đầu, cảm giác quái dị trong lòng càng sâu nên từ lúc đó trở đi cậu không khơi thêm đề tài gì nữa.
Đã đến địa điểm ngày hôm qua, Kỳ Trạch chuẩn bị mở cửa xuống xe nhưng Hạ Viễn Quân vẫn chưa có ý định dừng lại, hắn quay sang hỏi địa chỉ công ty cậu ở đâu để đưa cậu đến tận cửa. Thượng thị không hề khó tìm, Kỳ Trạch đành báo địa chỉ cho hắn, một bên khó tránh khỏi dâng lên tâm cảnh giác, bên kia lại cảm thấy bản thân quá nhạy cảm suy nghĩ nhiều.
Hạ Viễn Quân đưa Kỳ Trạch tới cửa cao ốc Thượng thị, lúc này Hứa Văn cũng vừa vặn mở cửa xe thể thao của Thượng Cảnh An ra. Cậu ta trông thấy Kỳ Trạch còn ngồi trong xe Hạ Viễn Quân thì rất hào hứng chạy tới chỗ bọn họ chào hỏi.
Kỳ Trạch cũng mở cửa xe muốn xuống chào Hứa Văn một tiếng, thế nhưng chân còn chưa kịp bước ra đã bị Hạ Viễn Quân nhanh tay kéo trở về.
Hắn lạnh lùng nhìn Hứa Văn ngoài cửa sổ, đoạn nói với Kỳ Trạch: “Cậu đừng tới gần người kia, trên người hắn ta có mùi hôi thối lắm.”
Bởi vì hắn không hề hạ giọng nên bị Hứa Văn đứng ngoài xe thấy rõ ràng, cậu ta khó chịu nghĩ thầm không biết bên trong là kẻ nào mà ăn nói bất lịch sự thế, bèn cúi người nhìn thử vào vị trí ghế lái. Chỉ một cái liếc này thôi mà Hứa Văn đã cứng người, gương mặt đang vui vẻ hào hứng cũng trắng bệch đi trông thấy, cậu ta vừa cuống quýt lùi ra sau vừa sợ hãi nhìn Hạ Viễn Quân, không dám tiến thêm một bước.
Kỳ Trạch cau mày tránh khỏi tay Hạ Viễn Quân, rõ ràng cũng không vui vẻ gì khi thấy bạn mình bị nói xấu.
Cậu vừa định mở miệng thì Hứa Văn đứng ngoài xe đã trợn mắt quỳ rạp xuống. Kỳ Trạch bất chấp vẻ mặt kinh ngạc khó tin của Hạ Viễn Quân, vội vàng cởi dây an toàn đi đến trước mặt Hứa Văn muốn đỡ cậu ta lên, nhưng rồi nghĩ đến chuyện mình không thể đυ.ng vào đối phương, đành phải kêu to: “Tiểu Văn? Cậu làm sao thế? Có khỏe không?”
Hứa Văn đang quỳ dưới đất nghe thấy tiếng gọi thì giật giật thân thể, mơ màng ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Trạch đứng trước mặt mình.
“Kỳ Trạch? Sao lại thế này, tôi…” Đột nhiên sắc mặt người kia thay đổi hẳn, hắn ta sợ hãi nhìn mình lúc này, sau đó lảo đảo bò dậy vội vã chạy vào trong tòa nhà công ty.
“…” Kỳ Trạch đã nhìn ra đó không phải Hứa Văn, là Thượng Cảnh An đã tỉnh lại.
Nhưng tại sao Thượng Cảnh An đột ngột tỉnh dậy? Kỳ Trạch không nghĩa ra, liền quay đầu nhìn Hạ Viễn Quân cũng vừa từ trên xe bước xuống.
Giây phút nhìn thấy đối phương được vầng kim quang lóa mắt bao quanh, đáp án cũng hiện ngay trước mắt cậu.
Khóe môi Kỳ Trạch giật giật, chớp chớp mắt, thế giới trước mắt không còn hiệu ứng đặc biệt nào nữa —— Mấy ngày này cậu đã luyện tập được kỹ năng tự động bật tắt hiệu ứng sương mù của người ngoài đi rồi.
Hạ Viễn Quân rất không vui, hiện giờ hắn cực kỳ có tham vọng tóm Kỳ Trạch lại tét mông trừng phạt mấy cái, ngoài mặt lại phải vừa nghiêm túc vừa uất hận nói: “Trên người hắn thật sự có mùi của thi thể thối rữa, hôi lắm, cậu không nên tới gần thì hơn.”
Trong lòng Kỳ Trạch cả kinh, đột nhiên cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cặp mắt sâu đầy lo lắng kia.
Có phải hắn đã biết được gì rồi không? Nhưng tại sao lại biết được?
Lời tác giả:
Kỳ Trạch: Anh muốn ăn gì?
Công: Trẫm muốn ăn em.