Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ

Chương 26: Chào cậu (2)

Kỳ Trạch hơi ngượng ngùng, chỉ biết mỉm cười: “Anh cũng đẹp trai lắm mà.”

Đề tài này khép lại bằng tiếng cười lịch sự của Vu Thu.

Hai người tiếp tục ngồi trên ghế sô pha chờ những người khác đến, nhưng hoàn cảnh thế này thật sự là quá xấu hổ, thế là Kỳ Trạch đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta đi dạo quanh nơi này một vòng trước đi?”

Vu Thu nhìn cậu một cái, có lẽ cho rằng hình ảnh hai gã thanh niên cùng nhau dạo quanh biệt thự khá kỳ quặc nên tiếp tục trầm ngâm khoảng mấy giây. Khổ nỗi hiện tại đúng là không có việc gì làm, cũng không có chuyện gì để nói, cậu ta đành phải cười trừ đồng ý: “Được thôi.”

Biệt thự có tổng cộng ba tầng, chỗ bọn Kỳ Trạch đang đứng là phòng khách. Ngoại trừ ghế sô pha, bàn trà cũng một ít vật trang trí, nơi bắt mắt nhất trong phòng chính là một góc cửa sổ sát đất thông ra sân sau. Cái góc đó bày rất nhiều chậu cây chứa vài loại hoa cỏ khác nhau, tất cả đều chưa ra hoa.

Một tấm bảng đen nho nhỏ treo ngay bên trên các chậu cây viết nội quy của tổ chương trình:

1, Mỗi đêm phải trở về phòng ngủ của mình;

2, Ngày đầu tiên vào ở nhà chung, không được tiết lộ nghề nghiệp và tuổi tác bản thân;

3, Trong thời gian ở chung không được trao đổi cách thức liên lạc cá nhân;

4, Trong thời gian ở chung không được tỏ tình trực tiếp với đối tượng mình yêu thích;

5, Mỗi buổi tối, mỗi một thành viên sẽ nhận được một mảnh cỏ bốn lá để mang tặng cho người khác (kèm theo lời nhắn);

6, Xin các vị khách cố gắng chăm sóc tốt chậu cây của chính mình.

Hai người đọc lần lượt từng dòng quy định, phía sau họ cũng có camera zoom thẳng vào tấm bảng. Năm điều bên trên đám người Kỳ Trạch đã biết từ lúc bắt đầu ký hợp đồng, chỉ có dòng cuối cùng là đến tận hôm nay mới thấy.

Vu Thu cũng rất ngạc nhiên, cậu ta cúi đầu nhìn mấy chậu cây xanh: “Câu cuối cùng là có ý gì? Mấy chậu hoa này là cho chúng ta à?”

Kỳ Trạch lắc đầu, “Tôi cũng không biết, có lẽ là bất ngờ của tổ chương trình chăng?”

Vu Thu hơi lo lắng: “Đừng nói là giao cho chúng ta chăm sóc đấy nhé? Tay tôi tàn lắm, chăm xương rồng bà còn chết nữa cơ!”

Kỳ Trạch nhìn về phía đạo diễn đứng lẫn trong ê kíp chương trình, là một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm. Vu Thu cũng nhìn theo ánh mắt Kỳ Trạch, trông thấy đạo diễn râu xồm không biểu cảm gật gật với bọn họ.

Đúng vậy, mấy chậu hoa này sẽ giao cho bọn họ chăm sóc.

Vu Thu bắt đầu thấy bối rối, quả thực không hiểu nổi yêu đương thì liên quan gì đến chuyện chăm sóc cây xanh.

Sau khi hai người tham quan hết một vòng tầng một, người thứ ba cuối cùng cũng xuất hiện, là một cô gái trẻ.

Vu Thu nhìn cửa rồi lại há miệng khoa trương lần nữa, nhân tiện quay đầu liếc nhìn Kỳ Trạch một cái, có ý muốn xem biểu cảm tương tự trên mặt cậu.

Đúng là Kỳ Trạch có chút kinh ngạc, tuy cậu không biểu hiện rõ ràng như Vu Thu. Không vì gì khác, mà vì cô gái mới tới này thoạt nhìn quá trẻ tuổi, trông không khác gì học sinh cấp ba. Thế nhưng tuổi tác của nữ giới trước nay cũng y như câu hỏi bọn họ có trang điểm hay không vậy, luôn là một ẩn số.

“Hi?” Cô gái vừa đẩy vali bước vào vừa mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

“Hi.” Vu Thu chủ động đi qua, “Có cần tôi giúp gì không?”

“Cảm ơn.” Giọng cô gái cũng rất trong trẻo, đôi mắt cong lên như vầng trăng, hai bên má còn lộ ra đôi lúm đồng tiền nhàn nhạt cực kỳ đáng yêu.

Vu Thu nhìn cô mà hơi đỏ mặt.

Kỳ Trạch không quá hứng thú với màn náo nhiệt này, cậu đến đây vốn cũng không phải để tìm đối tượng hẹn hò.

Phong cách ăn mặc của cô gái rất nhất quán với diện mạo, là style ngọt ngào đáng yêu. Cô nàng ngồi xuống ghế sô pha tự giới thiệu mình: “Chào các anh, tôi tên La Tiểu Lê.”

Vu Thu buột miệng thốt lên: “Loli á?”

“Là Lê trong ‘hoa lê’.” La Tiểu Lê giải thích, “Nhưng các anh gọi thế cũng được, nhiều bạn bè cũng gọi tôi bằng cái tên này lắm.”

Những người được phép gọi người ta là ‘Loli’ hẳn phải là bạn bè cực kỳ thân thiết, Kỳ Trạch cảm thấy vẫn không nên xưng hô như vậy thì hơn, chỉ lịch sự khen một tiếng: “Nghe đáng yêu lắm.”

La Tiểu Lê nở nụ cười, đoạn mở chiếc túi xách kết bằng ngọc trai của mình lấy ra mấy viên kẹo mời bọn họ, nói là cô tự tay làm. Kỳ Trạch chọn viên màu cam, Vu Thu chọn viên màu đỏ.

Hương vị kẹo rất ngon, chua chua ngọt ngọt, Kỳ Trạch khá thích.

Có lẽ nhờ mấy cây kẹo giảm bớt bầu không khí gượng gạo, Vu Thu không nhịn được cảm khái: “Trông cô trẻ tuổi thật đấy.”

Chiều cao của La Tiểu Lê thoạt nhìn không đến 1m6, tóc màu nâu đậm buộc thành hai bím đuôi ngựa thấp, khuôn mặt còn rất bầu bĩnh nên càng tràn ngập hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ mới lớn.

Cô nàng xem lời Vu Thu nói như một lời khen, vội che miệng cười ngượng ngùng.