Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ

Chương 22: Cậu Hạ (2)

Thiên Đạo của thế giới này tuy rất yếu ớt, nhưng dù sao vẫn có tồn tại. Một kẻ ngoại giới ở đâu thình lình chọc cái lỗ xông vào, nếu nó không ra oai chẳng phải là để người ta ngồi lên đầu lên cổ rồi sao?

Thế là chân trời lóe lên một luồng sáng chói mắt, năng lực vượt qua giới hạn tuyệt đối và ký ức của Quân Đế hoàn toàn bị phong ấn lại.

Nhớ lại được xem như mày giỏi!

Bổn Thiên Đạo lập tức dang tay thừa nhận mày luôn!

Vì thế, Quân Đế bước chân vào thế giới xa lạ lập tức lắc mình biến thành một gã bệnh nhân hoang tưởng thời kỳ cuối kiêm một cậu ấm siêu siêu nhiều tiền.

Nguyên thân của hắn cùng tên cùng họ, là một kẻ ăn chơi trác táng tiêu chuẩn. Ngoại trừ gương mặt và dáng người hoàn hảo ra, ưu điểm lớn nhất hắn có được là một ông bố lắm tiền nhiều của lại còn cực kỳ chiều con. Cha hắn, Hạ Bách Sơn, là doanh nhân đẳng cấp quốc tế sở hữu khối tài sản khổng lồ, nhưng ông ta lại giữ mình rất nghiêm cẩn, vô cùng yêu thương gia đình. Sau khi người vợ qua đời, ông ta càng ra sức yêu thương chiều chuộng đứa con duy nhất, cuối cùng chiều hắn thành một cái bao cỏ vô dụng chỉ biết chơi bời phóng túng suốt ngày.

Sau khi Hạ Viễn Quân tỉnh lại, hắn cực kỳ hoài nghi đây không phải chính mình. Tuy rằng vẫn có ký ức thân thể nhưng không hiểu sao hắn luôn cảm thấy như vậy.

Hạ Viễn Quân mở mắt nhìn ngón tay stylist và thợ cắt tóc múa may ra tàn ảnh, nhưng thảm cỏ xanh trên đầu vẫn chưa hề biến mất, thế là hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.

Không thể vác cái hình tượng này đi gặp Kỳ Trạch được, đặc biệt là quả đầu xanh kia —— Làm gì còn chút khí thế nào nữa.

.

Kỳ Trạch đã đóng trang web nhưng vẫn không thể nào xua đi cái tên Hạ Viễn Quân thích uống rượu, nhuộm tóc, đua xe kia ra khỏi đầu.

Ám ảnh quá.

Đi làm bộ bài thi cho bình tĩnh lại mới được.

Có lẽ trong một tháng này mọi chuyện đều bình an không có sự cố gì, Chu Đức thấy cậu cắm đầu làm bài thi lại cố ý vặn to loa ngoài, sau đó rủ rê hai tên bạn cùng phòng tiếp tục xem chương trình tuyển chọn tài năng mới nhất.

“Hát hò kiểu gì thế này? Vậy mà cũng lên sân khấu được á?”

“Quan tâm con nhỏ xấu xí kia làm gì, xem bên này, bên này này! Sinh viên Học viện âm nhạc bên cạnh trường mình đấy, tên Kỳ Nhược Sam, giọng hát ngọt ngào dáng người cũng hoàn hảo! Kỳ trước nhỏ đó xếp hạng nhất rồi, chắc kỳ này vẫn vậy thôi.”

“Ồ, đúng là xinh thật.”

“Không chỉ xinh thôi đâu, bạch phú mỹ hàng thật giá thật đấy, đứa nào cua được về tay là đỡ được mấy chục năm phấn đấu sự nghiệp rồi.”

Nói đến đây, đôi mắt hạt mè của Chu Đức đảo một vòng rồi nhìn sang Kỳ Trạch: “Kỳ Trạch, nghe nói mày với nhỏ đó là anh em hả?”

Hai người bạn còn lại cũng im lặng nhìn Kỳ Trạch đầy dò hỏi.

Cậu ngẩng đầu, thoáng liếc bọn người kia một cái rồi không thèm để ý nữa, tiếp tục cắm đầu làm bài thi. Thế nhưng Chu Đức không có ý định bỏ qua dễ dàng như thế, cậu ta tiến lại gần dựa lên bàn, nghiêng đầu hỏi cậu, “Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn chung phòng mấy năm, hay là mày giới thiệu hai bên làm quen một hôm đi?”

Thấy Kỳ Trạch vẫn giả điếc đến cùng, Chu Đức bật cười khinh miệt, ghé sát vào cậu buông giọng uy hϊếp, “Còn muốn đóng vai học sinh ngoan đến bao giờ? Có bà mẹ đáng xấu hổ như thế, nếu để truyền ra ngoài ai thèm tâng bốc mày là nam thần nữa?”

“Cạch” Kỳ Trạch thả bút xuống, lẳng lặng nhìn cậu ta.

“…” Lại nữa rồi, Chu Đức lại bị cậu nhìn tới mức lạnh toát sống lưng.

“Muốn làm quen lắm à?” Kỳ Trạch mỉm cười đứng lên, vừa vén tay áo vừa nhìn xuống Chu Đức.

“…” Chu Đức nhìn vào đôi tay sạch sẽ kia, chẳng hiểu sao lại càng hoảng tợn.

Hai người còn lại thấy thế bèn cười giả lả kéo Chu Đức một phen, “Không có không có, nói chơi thôi. Cậu tiếp tục làm bài đi, đừng quan tâm đến bọn tôi.”

Kỳ Trạch xem dáng vẻ bọn họ không có vẻ gì là muốn tiếp tục kiếm chuyện liền thong thả kéo tay áo về như cũ. Tuy hiện giờ có nhóc con rồi, cậu sẽ không thực hiện mấy hành động nguy hiểm như đánh nhau, nhưng trong tay vẫn còn hẳn một hộp bùa chú —— lá bùa khai thiên nhãn lần trước đã thí nghiệm thành công trên người Thượng Cảnh An. Cho nên hiện giờ cậu có thừa tự tin, chỉ cần đủ khí thế, chẳng phải mấy kẻ xưa nay hay ỷ đông hϊếp yếu mới là người nên run sợ trước sao?