Kỳ Nhược Sam nghe em trai mình nói vậy lập tức nhíu mày: “Sao không báo cho chị một tiếng trước? Chuyện phá công việc mình đã làm vài lần rồi, dù nó có ngu tới đâu cũng phải nhận ra chỗ bất thường, tối hôm qua chị còn cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lỡ nó chạy đến chỗ ba mách lẻo thì biết làm sao?”
Kỳ Nhược Phong ở đầu bên này vừa bấm chuyển số tiền đã thỏa thuận cho chủ tiệm bánh ngọt xong, gã đàn ông trung niên tươi cười nịnh nọt: “Cậu Kỳ đi thong thả!”
Giọng nói vừa vặn truyền vào điện thoại, cậu thiếu niên cũng mỉm cười trả lời chị gái: “Chị nghe thấy chưa, mọi người đều biết nhà chúng ta chỉ có một mình em là cậu Kỳ, ai thèm để ý đến nó chứ, nó đi mách lẻo chắc em sợ? Với lại nó dám đi sao?”
Kỳ Nhược Sam không quá tán thành: “Con giun xéo lắm cũng quằn. Còn nữa, em quên rồi à? Tối hôm qua ba còn hỏi tại sao không thấy nó về nhà kia kìa.”
Kỳ Nhược Phong cười nhạo: “Xì! Chị có lo bò trắng răng quá không thế? Ba chỉ muốn người một nhà đoàn tụ theo thói quen sinh nhật mỗi năm thôi, chị xem, hôm qua hỏi xong một câu ông ấy cũng đâu nói thêm gì nữa?”
Kỳ Nhược Sam trầm ngâm một lát mới nói: “Tóm lại, lần sau phải nói trước cho chị một tiếng, hồi ba mới biết chuyện nó ra ngoài làm thêm, không chỉ không thấy mất mặt mà còn khen ngợi mấy câu nữa đấy. Nếu để ba biết tụi mình cố ý bày trò cho nó mất việc chắc chắn sẽ không vui vẻ gì đâu.”
Nụ cười trên mặt thiếu niên nhạt dần, “Em biết rồi.”
Tuy Kỳ Trạch không được cha yêu thương, nhưng dù gì vẫn là con trai ruột. Đặc biệt là mấy năm nay cậu ra ngoài vừa học vừa làm không về nhà nữa, thỉnh thoảng ông ta sẽ cố ý nhắc tới mấy câu lời ít ý nhiều dặn bọn họ nhìn gương anh trai mà học tập, riêng chuyện này cũng đủ khiến cho cả hai chị em cực kỳ bất mãn.
Sao hồi đó con quỷ ủ ê kia không đi theo bà mẹ lẳиɠ ɭơ ong bướm của nó cút luôn cho rồi?
Mặc dù Kỳ Trạch không nghe thấy đoạn đối thoại của cặp chị em sinh đôi kia, nhưng cũng đoán được đến tám chín phần mười, đương nhiên bao gồm cả nguyên nhân thật sự khiến mình bị đuổi việc.
Hiện giờ cậu đang ngồi trong tiệm cắt tóc nhìn mình trong gương, mặt mày nhăn nhúm hết cả lại.
Thanh niên trong gương có bộ tóc vừa dài vừa lộn xộn hoàn toàn không ra hình thù gì, tóc mái đằng trước vén sau tai lộ ra một bên mắt, nếu ánh mắt tối tăm thêm một chút nữa thôi là trông không khác gì một tên bệnh nhân tâm thần hoặc sát nhân biếи ŧɦái, người bình thường yêu thích được mới lạ.
Tiệm cắt tóc khá đông khách nên tạm thời chưa đến phiên Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch lại liếc nhìn mình trong gương một cái, sau đó ngồi xuống hàng ghế chờ, rút điện thoại ra bấm số gọi.
Hôm nay là cuối tuần không phải đi làm, cho nên cuộc gọi được bắt máy rất nhanh.
Ngữ khí đối phương rất bình thản: “Chuyện gì?”
Kỳ Trạch hơi cong môi, không chào hỏi gì đã nói thẳng: “Con mất việc rồi.”
Đầu bên kia điện thoại dường như chưa hiểu chuyện gì nên không đáp lại, chỉ cảm thấy hành vi gọi điện thoại kể lể vì mất việc của Kỳ Trạch rất không ra làm sao.
“Tối hôm qua con uống say nên không kịp về nhà.” Kỳ Trạch hạ giọng rất đúng lúc, “Xin lỗi.”
“Quấy rầy ba rồi, chỉ là con hơi… Thôi không có gì. Thời gian tới có lẽ con cũng không về được đâu, phải kiếm việc làm thêm hoặc đi thực tập lấy kinh nghiệm nữa.”
Dứt lời cậu còn khẽ thở dài một tiếng như có như không, sau đó nói thêm vài câu dặn dò chú ý thân thể ra chiều quan tâm rồi cúp máy.
Kỳ Chấn Quốc nắm chặt điện thoại cau mày. Giọng nói đứa con trai cả vẫn yếu ớt ủ rũ như thường ngày, lại còn hơi u ám khiến người nghe không cách gì vui nổi, nhưng rồi vẫn quan tâm tôn kính ông ta như mọi khi. Nói thật lòng thì, đứa con cả này so ra còn hiếu thuận và khiến cha mẹ bớt lo hơn hai đứa em nó nhiều.
Ông ta đương nhiên biết mình đối xử bất công, nhưng hễ nhớ đến người phụ nữ kia thì chút lòng áy náy vừa dâng lên sẽ lập tức bị phẫn nộ nuốt chửng.
Tuy ông ta bất công nhưng dù sao vẫn hiểu khá rõ con trai mình. Ví dụ như hôm nay, Kỳ Chấn Quốc đã nhạy bén nắm bắt được trọng điểm từ giọng điệu đứa nhỏ.
—— Là tủi thân và mờ mịt.
Nhiều năm như vậy trôi qua, trừ những lúc Kỳ Trạch còn nhỏ, sau này cậu chưa từng tỏ ra uất ức tủi thân trước mặt cha.
Biểu hiện hôm nay hiển nhiên là không bình thường.
Nó đi uống rượu? Lại còn uống say?
Chẳng lẽ nó rất thích công việc kia sao? Hay chuyện bị đuổi việc là bất bình thường?
Kỳ Chấn Quốc nheo mắt gọi điện thoại cho trợ lý.