Nhưng khán giả trong các phòng phát sáng đều mắt tinh như gương, họ nhớ rõ lúc Khương Nhược Nhược xuống lầu đổ rác, Vu Uyển Ninh đang pha trà một cách nhàn nhã, thư thả trên tầng hai.
Ai ngờ nhóm của cô ta lại không kịp làm, giờ lại đóng vai tội nghiệp cho ai xem?
[Nói chuyện đàng hoàng được không, một hai phải bỏ qua mặt đạo đức sao? Giúp các người là tốt bụng chứ không phải nghĩa vụ hiểu không? ]
[Dựa vào người khác không bằng dựa vào mình, hơn nữa lúc dọn phòng Vu Uyển Ninh không làm gì, chỉ có Vu Thịnh Đình bận rộn, nếu cô ta giúp một tay, có lẽ đã không đứng thứ tư rồi!]
[Còn phòng tổng thống của Vu Uyển Ninh chỉ dọn được hai phòng phải không? Hà Mộ Tuyết đến ngủ ở đâu? Chỉ giỏi nói những lời hay ý đẹp.]
Vu Thịnh Đình lén đẩy nhẹ tay Vu Uyển Ninh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chúng ta chưa dọn xong phòng, lát nữa còn phải về dọn thêm, em sẽ làm cùng anh chứ?”
Chỉ riêng hai tiếng dọn dẹp này đã khiến Vu Thịnh Đình mệt mỏi rã rời, một mình anh ta thực sự không thể làm hết phần việc còn lại, nhưng trong lòng sợ Vu Uyển Ninh, có không muốn cũng phải mở lời.
Vu Uyển Ninh gượng cười, giọng nói như ép từ kẽ răng: “Cần anh nói chắc.”
Trước khi kết thúc buổi ghi hình, chương trình đã tặng cho tất cả nhân viên và khách mời một phong bao lì xì.
“Toàn bộ số tiền giao dịch sẽ được chương trình tạm giữ, hôm nay là ngày đầu tiên ghi hình, chúng tôi chuẩn bị chút quà nhỏ cho mọi người, coi như một món quà lấy may mắn.”
Khương Thanh Dao mở ra, thấy những tờ tiền xanh mới tinh được đặt ngay ngắn, dưới cùng còn có sáu đồng xu.
Sáu mươi sáu tệ, quả nhiên là món quà nhỏ.
Khương Thanh Dao mỉm cười, đưa phong bao cho Khương Nhược Nhược: “Nhớ cất kỹ nhé.”
Khương Nhược Nhược mở ra đếm kỹ, cho cả phần của mình vào túi xách mang theo bên người, cô lấy ra một cuốn sổ tay, bắt đầu ghi chép, thói quen lẩm bẩm một mình: “Hôm nay thu vào 132, số tiền còn lại có thể dùng là…”
Khương Nhược Nhược chưa kịp nói xong thì đột nhiên dừng lại, cảnh giác nhìn quanh bốn, năm chiếc máy quay, ngại ngùng lè lưỡi: “Suýt nữa quên đang quay chương trình, không được nói!”
[Aaaa Nhược Bảo đáng yêu quá! Muốn bế về nhà! ]
[Nói đi, nói đi! Chẳng lẽ lại khách sáo với khán giả? ]
[Nhưng mà trong nhà Khương Thanh Dao không lẽ lại để em gái quản tiền chứ? Những năm gần đây anh ấy đóng phim liên tục, chắc cũng kiếm được không ít.]
[Khương Thanh Dao đã nói trong một buổi phỏng vấn, toàn bộ tài sản của anh ấy đều do em gái quản lý, mỗi tháng em gái sẽ chuyển tiền tiêu vặt cho anh ấy đúng hạn.]
[Tôi cứ tưởng anh ấy thuộc dạng ăn chơi lêu lổng, thật không ngờ! Lén hỏi thử, mỗi tháng được bao nhiêu? ]
[Khương Thanh Dao bên ngoài thì ngầu, nhưng trong nhà nếu tiêu quá mức còn phải xin thêm từ em gái? Nghe mà buồn cười quá ha ha ha!]
[Em gái ô ô ô, nếu tôi có một em gái đáng yêu như vậy, em ấy muốn sao trên trời tôi cũng sẽ lấy cho! ]
Tối hôm đó, Khương Nhược Nhược ở tại nhà khách nội đơn nhân gian, ở trong phòng đơn của nhà khách, chỗ này sau khi được Khương Thanh Dao bài trí trở nên ấm cúng hơn hẳn, cửa sổ có cây xanh tươi mới, chăn mền thơm mùi nắng.
Hôm nay cô thu hoạch khá nhiều, ngoài 20 đồng giao dịch mà chương trình tạm giữ và hai phong bao lì xì, cô còn nhận được phần thưởng tuổi thọ từ hệ thống sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Lại có thể sống thêm vài ngày nữa.
Khương Nhược Nhược uống một ly sữa bò, đặt báo thức cho sáng sớm hôm sau, rồi để điện thoại cách xa đầu giường, nằm thẳng trên giường, tay đặt lên bụng, và an tâm chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô có phải đã quên chuyện gì không?
Nửa đêm, tầng hai của biệt thự vang lên những tiếng động nhẹ nhàng, nhưng không lâu sau đó, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Trước cửa phòng Khương Nhược Nhược xuất hiện hai bóng ma gầy gò, tóc dài đen, mặc váy trắng, cơ thể bị trói chặt bằng dây thừng, miệng bị nhét khăn lông, cả hai tranh nhau phát ra những tiếng nức nở.
Khương Thanh Dao xoa xoa thái dương, vì thiếu ngủ nên mắt anh đang giật nhẹ: “Được rồi, ngoan ngoãn một chút cho tôi.”
Khương Thanh Dao nắm chặt một đầu sợi dây thừng, kéo “số ba” và “số bốn” ra khỏi cửa phòng, đẩy đến góc hành lang.