Bạo Hồng Trong Show Anh Em Nhờ Sống Thảnh Thơi

Chương 3

Khi người đại diện Trần Dương đến phòng chờ, Khương Thanh Dao đang ngồi trên sô pha, trên tay đang cầm kịch bản của bộ phim , ghi chú được viết đầy lên lề trống của những trang giấy, trong số đó chỉ có ba trang giấy mỏng manh có liên quan tới nội dung của cậu.

Khương Thanh Dao có khuôn mặt đẹp như tạc tượng, sóng mũi thẳng, làn da mịn màng không tì vết, đôi mắt đen nheo lại ẩn chứa một chút lạnh lùng và kiêu ngạo.

Khi anh cau mày chăm chú cúi đầu nhìn, không giống như đang đọc kịch bản, mà như đang đọc một dự án trăm tỷ.

Bên trong bộ đồng phục bình thường kia là bờ vai rộng cùng vòng eo thon thả, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, ngồi với tư thế không khác gì sao hạng A.

Chỉ nhìn vẻ bên ngoài, ai mà ngờ được vai diễn của anh chỉ là một nhân viên sửa chữa dự bị chứ?

Sau khi diễn viên Khương Thanh Dao xuất đạo, bộ phim thần tượng thanh xuân vườn đầu tiên được anh đảm nhận vai nam chính hot bùng nổ, thu được ngàn vạn người hâm mộ, cũng trong năm đó, anh đã giành được giải thưởng Người mới xuất sắc nhất của cúp Bạch mã, một thời đứng trên đỉnh vinh quang.

Nhưng sau đó hình tượng của anh bị hạn chế, chỉ có một lượng khán giả cố định, những năm gần đây anh chỉ được mời đóng các phim ngắn, lời thoại đơn giản, lối diễn khoa trương giả tạo.

Mặc dù vẻ ngoài xuất sắc của Khương Thanh Dao có thể che đậy được những điểm yếu đó, nhưng những điều này đều đi ngược lại mục tiêu của cậu.

Trần Dương nhìn Khương Thanh Dao một lúc lâu rồi thầm thở dài, cậu ấy thực sự có tố chất để đóng vai chính.

Thật đáng tiếc, vẫn còn thiếu chút may mắn.

Bộ phim trước đó của Khương Thanh Dao là một bộ tổng tài bá đạo thiên lương vương phá, sau khi bộ phim được phát sóng, khán giả đã phàn nàn bởi vì diễn xuất kém cỏi, biểu cảm cứng nhắc và lời thoại tẻ nhạt.

Khương Thanh Dao tức đến mức combat với cộng đồng mạng ba ngày ba đêm, từ đó về sau, anh thề rằng sẽ không bao giờ đóng phim thần tượng nữa, thà rằng tìm một vai phụ trong phim truyền hình nhưng ổn định còn hơn.

Trợ lý đạo diễn đã tìm đến Trần Dương ba lần, hỏi Khương Thanh Dao có phải là có hận thù gì với đoàn làm phim của bọn họ hay không.

Mỗi lần xuất hiện trước ống kính đều che lấp mất vẻ đẹp của nam chính. Cứ thế thì phải quay như nào đây?

Nhưng phong cách hàng ngày của Khương Thanh Dao đã rất đơn giản rồi. Anh chỉ cần che khuyết điểm và tạo kiểu tóc ngẫu nhiên là đã có thể thu hút mọi sự chú ý.

Khương Thanh Dao chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Trần Dương, anh nhíu mày, ngón tay lật qua lật lại kịch bản trong tay dần dần mất khống chế, anh có chút thúc giục hỏi: "Thế nào?"

Đêm qua sau khi nói chuyện với Khương Nhược Nhược, Khương Thanh Dao cố gắng giữ nguyên tư thế, không dám cử động chút nào, năm phút sau đã ngủ say.

Khi Khương Thanh Dao thức dậy, tinh thần anh trở nên sảng khoái. Anh đi ra ngoài hoà vào làn sương mù sáng sớm, gọi món cơm cuộn nóng hổi thêm hai quả trứng ở một cửa hàng gần khách sạn.

Phải biết rằng trước đây anh không hề ăn sáng, dù đã đổi nhiều nhà hàng nhưng vẫn không có kết quả.

Trần Dương ngạc nhiên: "Thế nào cái gì?"

"Anh không thấy hôm nay trang thái của tôi rất tốt à?"

Khương Thanh Dao hơi nhếch chiếc cằm nhọn của mình lên, để lộ ra gương mặt điển trai, chủ là để anh ấy thấy rõ hơn, trong mắt anh hiện lên một tia mong đợi nhàn nhạt.

Trần Dương cẩn thận nhìn Khương Thanh Dao, tình trạng da hôm nay đã tốt hơn ngày hôm qua, không còn xỉn màu mọc mụn nữa.

"Tinh thần thật sự không tệ nhỉ. Không phàn nàn về việc ngủ không ngon giấc như thường lệ, lại còn đòi uống Americano đá."

Trần Dương thản nhiên đùa giỡn, đưa cho cậu ly Starbucks trên tay: "Có chuyện vui à? Kể tôi nghe với."

Khương Thanh Dao khịt mũi, giọng nói có chút khoe khoang: "Tôi đã nói với anh rồi, trước đây chứng phù nề chỉ là tạm thời, vậy mà anh không tin."

"Sao lại có người ngày nào cũng phù nề như vậy được?"

“Dù sao thì chuyện đó cũng sẽ không xảy ra nữa.”