Thiếu Gia Thật Cầm Kịch Bản Đoàn Sủng

Chương 5

"Đội trưởng Cố, anh nói đi đâu thế, nếu như, nếu thật sự đúng như chúng ta nghĩ, vậy tất cả mọi người đều vui vẻ."

"Cảm ơn các cô, nhưng hai người cứ yên tâm, mặc kệ cuối cùng kết quả là gì đi nữa, chúng tôi cũng sẽ không bạc đãi hai người."

Trần Tư Vận nắm tay Hạ Lan, rốt cuộc hai người đã từng chứng kiến đủ loại cảnh tượng, cũng là những người tham gia quân ngũ, lúc này tâm trạng họ đã ổn định lại: "Đội trưởng Cố, những gì anh nói là điều hiển nhiên, nhưng đây không phải là chuyện của chúng ta, tất cả phải dựa vào thái độ của An An."

"Đây là điều đương nhiên." Cố Thời Yến nhìn thoáng qua Hạ Kỳ An, rõ ràng cậu đang tỏ ra là người ngoài trong câu chuyện này, trong lòng mềm nhũn, đột nhiên lại nhớ tới trước kia ông đã từng bế Hạ Kỳ An.

Khi đó thiếu niên vẫn còn nhỏ xíu, khi nói chuyện sẽ ngẫu nhiên lộ ra một nụ cười, nhìn thế nào cũng khiến người ta yêu thích.

Nhớ lại như vậy, khiến tim ông càng thêm bủn rủn, cân nhắc mở miệng: "An An, chú, hôm nay chú với anh Hạ của cháu đến đây là muốn nói về chuyện thân thế của cháu. Tư Vận đã nói cháu là... Con nuôi, chính cháu cũng biết điều này, ta nói đây là bởi vì, An An, chúng ta nghi ngờ, cháu là người thân lưu lạc bên ngoài của nhà chúng ta."

"Cái gì..."

"An An, em là em trai của anh, anh muốn làm xét nghiệm quan hệ huyết thống với em, em đồng ý không?"

Hai người như một tảng đá lớn ném vào Hạ Kỳ An, hồ cảm xúc vốn đang bình thản bỗng văng ra bọt nước, mà mặt biển cũng bắt đầu cuồn cuộn sóng vỗ, rung lên từng đợt gợn sóng nhỏ, không thể bình tĩnh trở lại.

Cậu khẽ nhíu mày, không có biểu hiện gì quá lớn, chỉ động tác nhỏ như vậy đã khiến tâm trạng của Trần Tư Vận với Hạ Lan tâm trở nên căng thẳng.

"An An..."

"Xin lỗi, thứ cho cháu mạo muội hỏi một câu, chú đã sớm biết mẹ cháu rồi, mẹ cháu cũng luôn tìm kiếm... Cha mẹ ruột của cháu, vậy tại sao tới hôm nay mới tới tìm cháu?"

Hạ Kỳ An rất nhạy cảm, rất biết nắm bắt trọng điểm, dường như cậu đã ngay lập tức tóm được mấu chốt vấn đề.

"Bởi vì trong nhà chúng ta có một cháu khác."

“... Còn một cháu khác, ý là gì?"

"Lúc cháu sinh non, chúng ta mới được nhìn cháu một lúc đã đưa vào l*иg ấp, ngày hôm sau mới bế ra, sau đó mang về nhà, nuôi nấng đến bây giờ, cho đến khi anh trai cháu phát hiện nhóm máu em trai trong nhà không trùng khớp, chúng ta mới phát hiện ra. Rất xin lỗi, An An, chúng ta để cháu lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, rất xin lỗi."

Hạ Kỳ An lại thở dài một hơi, lắc đầu: "Chú đừng nói như vậy, cháu chưa chắc đã là đứa bé mà chú nói, mà người kia có lẽ là vẫn thật, chẳng qua kết quả sai thôi."

"Sẽ không đâu, An An, cháu không thấy sao, chúng ta trông rất giống nhau, lúc cháu còn nhỏ... Lúc cháu còn nhỏ chú đã từng bế cháu, bọn họ còn nói cháu rất giống con trai chú, chỉ là khi đó chú không nghĩ nhiều như vậy. Mà đứa trẻ trong nhà kia, chúng ta cũng đã xét nghiệm ADN, xác thực không có quan hệ huyết thống, nhưng nếu cháu không tin, bây giờ chúng ta có thể làm xét nghiệm luôn, có kết quả rất nhanh, nếu cháu không phải người nhà chú, chúng ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy cháu."

Cố Thời Yến nói chuyện rất lịch sự khiêm tốn, ông không phải một người dịu dàng, nhưng mặt đối mặt với cháu trai có lẽ đã bị “bỏ rơi" 20 năm này, giọng điệu cứng rắn của ông không khỏi hạ xuống, ông thấy sự kháng cự trong mắt Hạ Kỳ An.

“Rất xin lỗi, chú Cố, cháu không muốn đi kiểm tra, cháu rất thích nhà của cháu hiện tại, cháu chưa bao giờ nghĩ muốn tìm lại cha mẹ ruột, cho nên... Rất xin lỗi."

Hạ Kỳ An không kích động, thực sự cậu chưa từng có ý nghĩ trở về nhà, mặc kệ là trước kia cậu nghĩ mình bị vứt bỏ, hay bây giờ biết được chẳng qua mình ngoài ý muốn bị lưu lạc bên ngoài, cậu chưa từng muốn về nhà. Với cậu mà nói, Trần Tư Vận và Hạ Lan mới là người thân của cậu, chỉ nơi có họ mới là nhà của cậu.

"An An... Tư Vận, Tiểu Hạ, chuyện này..."

“... An An, nghe lời mami, đi kiểm tra thử đi.” Hạ Lan mở miệng trước, mắt của bà ấy còn đỏ, nhưng giọng điệu lại vừa nhẹ nhàng vừa kiên định: "Mami biết con nghĩ thế nào, nhưng mặc kệ là kết quả là gì, chúng ta vẫn là người nhà, không phải sao? Đội trưởng Cố không phải cố ý lạc mất con, con cũng nên cho bọn họ một cơ hội, phải không? Trước tiên chúng ta cứ đi kiểm tra đã, chờ có kết quả rồi, chúng ta lại tính sau, được không con?"

So với Hạ Lan, bình thường Trần Tư Vận là một người nghiêm khắc, nhưng lúc này mắt bà cũng đỏ, tay đặt lên vai Hạ Kỳ An, gật đầu với cậu.

Cả hai mẹ đều nói như vậy, Hạ Kỳ An cũng chỉ có thể đồng ý.

Thấy cậu mềm lòng, Hạ Tế Xuyên và Cố Thời Yến cũng nhẹ nhàng thở ra, hai người liếc nhau một cái, vẻ mặt mặc dù không gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại mang theo may mắn.

Việc xét nghiệm ADN được thực hiện ngay tại cơ sở y tế trong quân khu, Cố Thời Yến đến trước từ sớm, bởi vì cần gấp, mấy nhân viên làm việc liên tục không ngừng nghỉ, cuối cùng cho ra kết quả vào hai giờ chiều.

Quan hệ cha con / Anh em 99.999%.

Không thể nghi ngờ được nữa, mấy người cầm báo cáo xét nghiệm trên tay, vẻ mặt khác nhau, nhưng ngoại trừ Hạ Kỳ An, nhìn chung tất cả đều vui mừng.

"An An, cháu là người nhà chúng ta, chú là chú của cháu, là chú ruột của cháu!" Cố Thời Yến cười toe toét, nhưng lại bị Hạ Tế Xuyên bên cạnh huých làm cho khựng lại.

Lúc này ông mới chú ý tới vẻ mặt của Hạ Kỳ An, thiếu niên cúi thấp đầu, nhìn tờ giấy mỏng trên tay, mím môi, khiến người ta không phân biệt được vui buồn.

"An An, thế nào? Không vui sao?" Trần Tư Vận với Hạ Lan một trái một phải ngồi bên cạnh Hạ Kỳ An, hai người giống dỗ dành cậu như khi còn bé: "An An, tìm được người thân, nên vui vẻ mới đúng."

"Bọn họ muốn dẫn con đi sao?"

“..."

"Con không muốn đi."

Hạ Kỳ An quá nhạy cảm, cậu biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Cậu luôn miệng từ chối khiến Cố Thời Yến không biết phải nói gì.