Thiếu Gia Thật Cầm Kịch Bản Đoàn Sủng

Chương 1: Hoài nghi thân thế

Vào tháng 2, thời tiết vẫn còn chưa ấm lắm, đặc biệt là phương bắc, chỉ cần một cơn gió lạnh thổi đến liền có thể khiến con người ta lạnh thấu xương. Trên đường phố, vẫn còn một vài lớp băng tuyết chưa tan hết, nếu đi ra đường mà lỡ lộ ra chút da thịt thì chỉ chưa tới vài phút sau sẽ bị gió thổi cho đỏ ửng lên.

Nhưng mà, so với bên ngoài lạnh thấu xương, hai bên đường phố trải dài các quán quán cà phê, thư viện và các tiệm bán đồ ăn vặt nhỏ trông ấm áp đến kì lạ, không khí ấm áp này đã thành công níu chân các vị khách ngồi lại tận hưởng, đặc biệt là mấy tiệm trà sữa. Có không ít người trẻ ngồi ở ghế dài nhỏ giọng buôn chuyện, thỉnh thoảng họ còn liếc mắt sang quầy bar cười cười.

Cũng không thể trách họ được, ở phía sau quầy bar kia là một cậu thanh niên có dáng người cao ráo thoát tục, trên người cậu mặc bộ đồ đồng phục của quán, trước ngực là một cái tạp dề, hoàn toàn phác họa ra chiếc eo nhỏ thon chắc, cho dù là không thấy mặt nhưng mới dáng dấp tuyệt vời như vậy cũng có thể cói là cảnh đẹp vui ý. Càng đừng nói tới khuôn mặt kia của cậu, tuy rằng đang đeo khẩu trang, nhưng chỉ dựa vào đôi mắt phượng đa tình ấy, có thể phần nào đoán được vẻ đẹp mỹ miều đằng sau lớp khẩu trang.

Hơn nữa, ở phía trên cổ áo sơ mi có thể loáng thoáng nhìn thấy một thứ màu đen, đó là vòng ức chế, chỉ có bộ phận Omega hay Alpha quá kích mới phải đeo nó. Mà dựa vào thân hình này thì trông cậu càng giống một Omega hơn, khiến không ít người ở đây đã bắt đầu để tâm tới, chẳng qua do khí chất của cậu quá mức an tĩnh nên không ai dám tiến lên thôi.

“Bé An à, có không ít khách đến đấy cứ nhìn chầm chầm vào em đâu, còn có hai ba ngươi muốn xin WeChat của em kìa!” Người nói là đồng nghiệp của cậu ở quán cà phê, lớn hơn Hạ Kỳ An vài tuổi, lúc này hai con mắt cô cong lại khẽ cười trêu đùa cậu thanh niên nhỏ: “Em có muốn chị nói với quản lý trích một vài phần trăm tiền thưởng cho gương mặt này của em không.”

Hạ Kỳ An bất đắc dĩ cười cười, hai mắt cậu cong lên, dùng giọng điệu vô cùng trong sáng nói: “Chị Lâm, chị đừng chọc em nữa mà.”

“Ha ha ha, da mặt em vẫn mỏng như ngày nào! Được rồi, tí nữa người thay ca đến rồi, em lo thu dọn quần áo vào đi, đợi tí trời tối là không an toàn đâu đấy.”

“Dạ vâng, chị đợi em làm xong ly cà phê này cái qua liền.” Hạ Kỳ An gật gật đầu, giọng nói không lớn, trông rất ngoan ngoãn.