Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 7: Tôi đứng trong vực thẳm, không ai có thể cứu tôi

"Đừng lo, em vẫn ổn mà?" Thẩm Niệm cười nhẹ.

Nhìn thấy cô tỏ vẻ thản nhiên như vậy, Tiêu Mộc Bạch cảm thấy vừa giận vừa thương.

"Phá thai xong lại còn đυ.ng vào đồ lạnh và uống rượu, bị xuất huyết nặng phải đưa vào bệnh viện mà còn uống thuốc ngủ, em sợ mình chết chưa đủ nhanh sao?"

Thẩm Niệm mỉm cười với anh: "Thấy em vẫn còn sống thì đừng mắng em nữa mà."

Sắc mặt cô trông rất mệt mỏi, Tiêu Mộc Bạch không thể nói thêm lời trách móc nào nữa.

Vì phải chăm sóc Thẩm Niệm, Tiêu Mộc Bạch không thể rời đi, nên anh đành nhờ y tá giúp mua chút đồ ăn.

Viện trưởng Lý cảm thấy có lỗi với Thẩm Niệm, khi rời đi đã đặc biệt dặn dò y tá chú ý chăm sóc cô nhiều hơn.

Y tá nhanh chóng mua đồ ăn về. Thẩm Niệm vừa trải qua ca phá thai, cơ thể rất yếu, không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ vì sẽ không tốt cho dạ dày, nên y tá đã mua cháo thịt nạc trứng bắc thảo.

Tiêu Mộc Bạch mở nắp hộp đựng cháo và đặt lên bàn, anh lấy vài tờ giấy lót dưới hộp cháo để cách nhiệt, sau đó dùng thìa nhựa múc một muỗng cháo, thổi nhẹ để chắc chắn cháo không quá nóng rồi mới đút cho Thẩm Niệm, cô há miệng và ăn.

Nhớ lại câu hỏi lúc nãy của mình mà Tiêu Mộc Bạch chưa trả lời, Thẩm Niệm lại hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Tiêu Mộc Bạch múc thêm một muỗng cháo nữa đút cho cô, rồi trả lời: "Hôm qua em uống thuốc ngủ xong thì ngất đi, may mà y tá phát hiện có điều bất thường và lập tức gọi người đưa em đi cấp cứu, may mắn là em không nôn sau khi uống rượu, nếu không em đã ngạt thở rồi."

Mặc dù anh không tận mắt chứng kiến tình huống lúc đó, nhưng chỉ cần nghe kể cũng có thể đoán ra nó nguy hiểm đến mức nào.

“Ngày hôm qua khi ngồi trong xe cấp cứu đến đón em, có một y tá nhìn thấy điện thoại của em rơi xuống đất. Vì lúc đó chỉ có mình em, y tá sợ rằng em sẽ cần dùng đến điện thoại nên đã nhặt lên giúp em và mang theo đến đây.”

Chiếc điện thoại cũ mà em luôn mang theo bên mình cũng có thẻ SIM, nhưng vì điện thoại quá cũ nên chỉ hỗ trợ mở khóa bằng mật khẩu, bác sĩ và y tá không biết mật khẩu.

May mắn là cô y tá đó rất chu đáo, đã mang điện thoại theo.

“Bệnh viện đã gọi lại cho số điện thoại đã gọi 120 lúc đó, nhưng không ai trả lời. Y tá đã dùng dấu vân tay của em để mở khóa và tìm thấy số điện thoại của anh trong danh bạ, rồi gọi cho anh.”

Nghe xong, Thẩm Niệm gật đầu, thì ra là như vậy.

Tiêu Mộc Bạch nhìn cô, trong đôi mắt dịu dàng lúc này đầy sự quan tâm: “Niệm Niệm, em biết rõ giữa em và anh ta đã không thể nào nữa, tại sao em còn tự làm tổn thương mình như vậy?”

Thẩm Niệm ngẫn ra: “Là em nợ anh ấy..."

“Em không nợ Lục Lăng Xuyên gì cả.” Tiêu Mộc Bạch sửa lại lời cô: “Cho dù có nợ, nhiều năm như vậy em cũng đã trả hết rồi. Lục Lăng Nhụy đã qua đời bốn năm rồi, chẳng lẽ em muốn sống như thế này cả đời sao?”

Tiêu Mộc Bạch nhìn cô: “Niệm Niệm, em nên học cách buông bỏ.”

“Làm sao em có thể buông bỏ được..” Thẩm Niệm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tay mình, khuôn mặt hiện lên một nét đau đớn, đôi môi mỏng khế run: “Ban đầu, cậu ấy đáng lẽ phải có một cuộc đời tốt đẹp, tất cả là tại em... Cuộc đời cậu ấy đã chấm dứt ở tuổi mười tám, tất cả là tại em.."

“Niệm Niệm...”

“Em đang đứng ở vực thẳm, không ai có thể cứu em...”

Không ai có thể…

Nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Niệm hỏi Tiêu Mộc Bạch: "Anh nói xem, nếu ngày hôm qua em chết đi, em có thể lên thiên đường không?"

Không chờ câu trả lời, Thẩm Niệm lắc đầu tự trả lời: "Chắc là không, người như em tội lỗi chất chồng, có lẽ sẽ xuống địa ngục."

Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cô trở nên mơ hồ, lẩm bẩm: "Nếu xuống địa ngục, thì em sẽ không gặp được cậu ấy."

Ngẩng đầu lên, Thẩm Niệm nở một nụ cười gượng gạo, nhìn Tiêu Mộc Bạch nói: "Người tốt thường không sống lâu, kẻ gây tai họa thì sống dai. Anh yên tâm, người như em sẽ không dễ chết đâu."

Lục Lăng Xuyên hận cô, được, cô để cho anh trả thù.

Lục Lăng Xuyên nói không muốn có bất kỳ liên hệ gì với cô, được, cô sẽ loại bỏ những việc không nên tồn tại.

Đây là món nợ cô phải trả cho Lục Lăng Nhụy, cho Lục Lăng Xuyên, và cho nhà họ Lục.

Bây giờ trả thêm một chút, có thể xóa bớt một chút tội lỗi của cô, có lẽ sau này cô còn có may mắn lên thiên đường để gặp lại Lăng Nhụy một lần nữa.

Rồi tự mình nói với cậu ấy một lời xin lỗi.

……………………………………

Bệnh viện đã sắp xếp cho Thẩm Niệm một loạt các kiểm tra tinh vi, còn đặc biệt mở cho cô lối đi VIP. Toàn bộ quá trình kiểm tra chỉ mất chưa đến một tiếng đồng hồ.

Kết quả kiểm tra cuối cùng cho thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là Thẩm Niệm vừa sẩy thai, cơ thể rất yếu ớt.

Sẩy thai gây tổn hại lớn cho cơ thể, cần phải ở cữ và điều dưỡng cẩn thận. Trong thời gian này tuyệt đối không được chạm vào đồ lạnh, cũng không được ăn thức ăn tanh hoặc cay, càng không thể uống rượu.

Cô cần nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh vận động mạnh.

Nếu sau khi sẩy thai không chăm sóc cẩn thận, về sau xuất hiện các bệnh vặt chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng có thể dẫn đến vô sinh suốt đời.

Thẩm Niệm lại không mấy quan tâm đến việc sau này có để lại di chứng hay không, với cô sống hay chết, thực ra cũng chẳng khác biệt gì.

Tiêu Mộc Bạch không yên tâm về Thẩm Niệm, muốn cô ở lại bệnh viện để theo dõi thêm hai ngày, nhưng Thẩm Niệm không đồng ý, cô nhất quyết muốn về.

Với Thẩm Niệm, Tiêu Mộc Bạch trước giờ luôn tôn trọng ý muốn của cô, điều duy nhất anh kiên quyết là yêu cầu bác sĩ kê đơn thuốc để điều trị cơ thể.

Lúc này, đúng vào thời điểm băng tuyết tan chảy, mùa xuân đến, thời tiết bắt đầu ấm lên, nhưng chưa thực sự ấm hẳn, trong không khí vẫn còn phảng phất chút se lạnh.

Tiêu Mộc Bạch tự mình chạy đi lấy thuốc cho Thẩm Niệm, sau đó làm thủ tục xuất viện.

Khi hai người rời khỏi bệnh viện, một cơn gió lạnh ùa đến khiến Thẩm Niệm không kìm được mà rùng mình.

Hôm qua cô được đưa vào bệnh viện vì bị chảy máu quá nhiều, quần áo trên người đều dính máu, bộ quần áo trên người bây giờ là do y tá mua cho cô.

Nhưng y tá chỉ mua cho cô một bộ quần áo, chứ không mua áo khoác.

Tiêu Mộc Bạch cũng cảm nhận được cái lạnh, không nghĩ ngợi gì mà cởϊ áσ khoác ngoài ra muốn khoác lên cho Thẩm Niệm.

Cô mới sảy thai hai ngày, nên kiêng gió.

Nhìn thấy chiếc áo mà Tiêu Mộc Bạch đưa tới, Thẩm Niệm muốn từ chối: "Không cần..."

"Mặc vào." Anh vốn dĩ rất dễ nói chuyện, hiếm khi tỏ ra cứng rắn như vậy.

"Hay là muốn anh tự tay giúp em mặc vào?"

Những lời Thẩm Niệm định nói bị chặn lại bởi câu này.

Im lặng vài giây, cô vẫn lặng lẽ đưa tay nhận lấy chiếc áo khoác của anh, mặc vào.

Sự ấm áp bao trùm cả người cô, trước mũi thoang thoảng hương thơm nhạt thuộc về Tiêu Mộc Bạch.

Thẩm Niệm chỉnh lại chiếc áo khoác trên người, khẽ nói: "Cảm ơn."

Thấy cô ngoan ngoãn, sắc mặt của Tiêu Mộc Bạch mới dịu xuống, đưa cô đến bãi đỗ xe của bệnh viện, lái xe đưa cô về nhà.

Trên đường hai người đều không nói gì, bầu không khí trong xe có chút nặng nề, cho đến khi xe dừng lại trước cổng khu chung cư cao cấp nơi Thẩm Niệm ở.

Thẩm Niệm liếc nhìn cổng khu chung cư, rồi quay lại nhìn Tiêu Mộc Bạch ngồi ở ghế lái, thấy anh định tháo dây an toàn, cô lên tiếng.

"Đưa đến cổng là được rồi, em tự vào."

Tiêu Mộc Bạch lại nói: “Anh sẽ đưa em vào."

Thẩm Niệm nhíu mày, không muốn làm phiền anh quá nhiều, liền tìm một lý do bừa: "Cổng chung cư không cho đỗ xe lâu, hơn nữa đã đến cổng rồi, em có thể tự vào được.”