Tận Thế Đến Ôm Chặt Đùi Của Đại Lão

Chương 44: Lảng tránh

"Ừm, cậu yên tâm, tôi sẽ không sử dụng bừa bãi." Ninh Đại đã có chút hiểu biết ban đầu, kỹ năng tàng hình và dịch chuyển tức thời này chỉ cần giúp cô thu gom vật tư trước khi tận thế là đủ rồi.

Ninh Đại không tham lam, dù sao cô cũng biết mọi việc đều có giới hạn, cô đã có cơ hội này thì đã là ông trời ban ơn rồi, còn về thực lực của cô thì có thể từng bước một nâng cao.

Buổi trưa, Ninh Đại nấu sườn xào chua ngọt, trứng xào cà chua, canh bí đao nấu thịt, cải thảo chua cay, hộp cơm đầy ắp.

Ninh Đại xách hộp cơm, trên vai có một con mèo quất to lớn, đi thẳng đến bệnh viện.

Cô ngồi vào xe, Dudulu vẫn bám chặt trên vai cô, ngủ ngon lành, không chịu xuống.

Ninh Đại giơ tay kéo kéo, cảm giác chạm vào cơ thể mềm mại của con mèo rất dễ chịu.

Vừa định kéo Dudulu xuống đặt nó lên ghế phụ, thì nó bất ngờ bật nhảy lên kêu "meo" một tiếng: "Đừng bắt ta! Ta không muốn chịu xét xử của thần! Cho ta thêm một cơ hội nữa..." Con mèo mập dựng hết lông mao lên, cơ bắp trong trạng thái tấn công, nhưng rõ ràng nó vẫn nhắm mắt, vẫn đang trong trạng thái mộng du.

Một lát sau, đôi mắt mèo kia cảnh giác mở ra, nhìn xung quanh thì trông thấy Ninh Đại, nó mới thở phào nhẹ nhõm: "Meo! May quá chỉ là mơ, hù chết bổn bảo bảo rồi!"

"Ồ! Cậu mơ thấy gì vậy? Lại có thể khiến Dudulu đại nhân vô địch thiên hạ, uy phong lẫm liệt, sợ hãi đến mức phải van xin tha thứ vậy?" Ninh Đại cười nhẹ tò mò hỏi.

"Ờ... Không nhớ nữa, vừa tỉnh dậy đã quên rồi." Dudulu lảng tránh, rõ ràng không muốn nói sự thật.

Ninh Đại khẽ mỉm cười, con mèo mập này có nhiều bí mật nhỉ, nhưng không sao, cô sẽ từ từ moi hết chúng ra.

Đôi lúc Ninh Đại có thể được xem là một thợ săn lành nghề, khi cô muốn đạt được mục tiêu, cô rất kiên nhẫn, không để lộ cảm xúc, từng bước từng bước làm đối phương mất cảnh giác, sau đó đạt được mục đích của mình.

"Chỉ là một giấc mơ mà thôi, quên thì quên." Ninh Đại thoải mái bỏ qua cho Dudulu.

Con mèo mập thả lỏng cơ thể căng thẳng, sau đó dồn sức nhảy lên bảng điều khiển.

Nó gồng hết sức định nhảy lên, nhưng thân hình tròn trịa quá cỡ khiến đôi chân ngắn không đủ sức để chống đỡ trọng lượng đó, làm nó lăn lộn ngã lại ghế ngồi.

Dudulu không từ bỏ, nhớ năm đó Dudulu đại nhân oanh liệt hăng hái ra sao, giờ đây lại sa sút đến mức không thể nhảy nổi.

Sau ba, bốn lần thử, Dudulu đâm ra bực bội, ôm lấy bụng mỡ của mình thở hổn hển, mặt mày méo mó như sắp khóc.

"Tôi nói này, cậu nhảy không nổi sao không nhờ giúp đỡ? Con mèo mập nhà tôi trước đây còn biết nũng nịu đòi bế nữa, cậu đúng là mèo giả mà." Ninh Đại cố nhịn cười.