Phương Bác Thâm ngậm điếu thuốc, một tay vặn bật lửa châm đầu thuốc, hút một hơi rồi mới nói nhạt nhẽo: “Diễn viên Chử Bạch nọ không thêm cảnh thì không chịu ký hợp đồng vào đoàn phải không, vậy thì đổi người đi.”
Phó đạo diễn lúc này mới nhìn kỹ Bạch Nhung, vẻ mặt lộ ra sự ngạc nhiên: “Quả thật không tệ, chỉ là không biết diễn xuất thế nào.”
Dù Bạch Nhung có phản ứng chậm đến đâu, lúc này cũng biết ý nghĩa câu hỏi của Phương Bác Thâm với phó đạo diễn là gì rồi.
Kể từ khi cậu vào đoàn phim, có một vai phụ có tổng thời lượng không quá nửa tiếng, ngay trước khi ký hợp đồng vào đoàn, đột nhiên muốn thêm cảnh cho vai diễn của mình.
Thi Hoài khi ăn cơm với cậu đã than phiền về chuyện này, nói rằng vai Chử Bạch này đạo diễn Phương rất coi trọng, đã thử vai gần nửa giới giải trí mới tìm được một người có ngoại hình phù hợp, còn là một thần tượng đang quay chương trình tuyển chọn.
Tuy nhiên vai diễn này không có nhiều cảnh, với khả năng nắm bắt góc máy và biên tập của Phương Bác Thâm, dù không có kỹ năng diễn xuất cũng được, Phương Bác Thâm muốn tìm người có ngoại hình phù hợp hơn, nên không để ý đến việc đối phương không có kỹ năng diễn xuất.
Không ngờ, trong đêm ra mắt của cuộc thi tuyển chọn, đối phương bất ngờ nổi tiếng một chút, hợp đồng trước đó bị trì hoãn vì đối phương phải quay chương trình tuyển chọn cũng không chịu ký nữa, nhất định đòi thêm cảnh, cứ thế giằng co với Phương Bác Thâm hơn một tuần.
Cho đến lúc này, Bạch Nhung nghe ý Phương Bác Thâm, có lẽ là muốn để cậu đảm nhận vai diễn này.
Bạch Nhung đan hai tay đặt trước người, hơi lúng túng bấu víu vào tay.
Bản thân công việc tại Công ty giải trí Sơn Hải đã cách xa chuyên ngành cậu học hàng vạn dặm, nếu phải đi diễn, thì cậu càng không biết gì!
Hơn nữa Bạch Nhung rất sợ tất cả ánh mắt xung quanh đều tập trung vào mình, bởi vì cậu luôn giấu một bí mật.
Từ khi 6 tuổi, Bạch Nhung đã biết mình không phải là người bình thường.
Chỉ cần cậu xúc động, sẽ xuất hiện một cái đuôi trắng, xù lông lớn, đôi khi trên đầu còn mọc ra tai.
Mỗi khi cậu ấy xúc động, một chiếc đuôi trắng, xù lông lớn sẽ xuất hiện, đôi khi trên đầu còn mọc ra tai nữa.
Nếu để cậu đứng trước ống kính, Bạch Nhung sợ rằng mình sẽ lo lắng đến mức lộ ra đuôi và tai, rồi bị mọi người hoảng sợ báo cảnh sát đưa đến một viện nghiên cứu bí mật nào đó làm chuột bạch.
“Tôi, tôi không làm được!” Bạch Nhung lo lắng đến nỗi gần như nói không rõ lời.
Phương Bác Thâm hút thêm một hơi thuốc, chậm rãi thở ra những vòng khói, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt Bạch Nhung: “Không làm được cái gì? Không biết nói hay không biết đi?”
Bạch Nhung: ...
Phương Bác Thâm được mệnh danh là đạo diễn miệng độc nhất giới giải trí không phải không có lý do.
Bạch Nhung lại nghe Phương Bác Thâm nói: “Cậu chỉ cần hiểu được lời người nói là được, tôi sẽ dạy cậu cách quay.”
Nói xong, Phương Bác Thâm quay sang phó đạo diễn và dặn dò: “Đưa cậu ta đến chỗ chuyên viên trang điểm thử tạo hình của Chử Bạch, nếu quản lý của Mạnh Thiên Gia lại gọi điện cho anh, cứ nói thẳng với anh ta là chúng ta đã đổi người rồi.”
Mạnh Thiên Gia chính là ngôi sao đòi thêm cảnh quay đó.
Phó đạo diễn có vẻ cũng khá bực mình với Mạnh Thiên Gia, vui vẻ đồng ý.
“Đi theo tôi.” So với Phương Bác Thâm có vẻ ngoài hơi vạm vỡ và tính tình không tốt, phó đạo diễn trông hiền lành và dễ gần hơn nhiều, “Không sao đâu, vai diễn của Chử Bạch không nhiều, cũng chẳng có mấy lời thoại, chỉ cần học cách di chuyển và phối hợp với ống kính là có thể quay tốt rồi.”
Bạch Nhung nhìn về phía Thi Hoài cầu cứu.
Thi Hoài giơ tay ra, tỏ ý rằng mình cũng chẳng giúp được gì.
Bạch Nhung đứng tại chỗ do dự ba giây, nhưng lại không muốn để phó đạo diễn đợi quá lâu, cuối cùng vẫn đi theo anh ta đến phòng hóa trang.
Cậu vừa rời đi, một nhân viên phụ trách chạy đến báo cho Phương Bác Thâm một tin.
“Đạo diễn Phương, Ứng tổng và thầy Hồ Hà Dương đã đến cửa đoàn phim rồi.”