Lý Vân có vẻ hơi thất vọng, rồi bắt đầu huyên thuyên nào là hoành thánh gà, hoành thánh thịt heo ngô, hoành thánh trộn sốt đặc biệt.
Cũng vì là anh em sinh đôi nên nghe một lúc, Lý Minh Hi nhận ra điều bất thường:
“Em gái à, em thật sự muốn anh đi ăn, hay là muốn anh đi xếp hàng hộ em, để em ăn được nhiều hơn?”
Lý Vân: “...”
Hỏng rồi, ý đồ thật sự bị phát hiện.
Hôm nay anh chủ không giới hạn số lượng, nhưng với lượng khách đông như vậy, hoành thánh chắc chắn cung không đủ cầu. Nhỡ đâu ngày mai anh ấy lại giới hạn số lượng thì sao?
Phòng bị vẫn hơn.
“Đúng là em có nghĩ như thế thật,” Lý Vân thẳng thắn thừa nhận, “nhưng mình có thể chia đôi mà! Anh tin em đi, bảo đảm ngon lắm.”
“Anh ơi, nếu anh đi cùng em, tháng sau em có tiền sinh hoạt sẽ mua cho anh cái card đồ họa mà anh thích lâu nay.”
Lý Vân tung chiêu cuối.
Lý Minh Hi sững sờ.
Cái card đồ họa đó mấy nghìn tệ, em gái mình đúng là chịu chi thật!
Đã nói đến mức này, Lý Minh Hi đành bất lực đồng ý: “Được rồi, được rồi, mai anh đi với em. Bảy giờ đúng không?”
“Nhưng nói trước, mua xong phần của em thì em ăn hết, anh chỉ xếp hàng giúp được nửa tiếng thôi. Sau đó anh phải về phòng máy ngay.”
“Nửa tiếng là đủ rồi.” Lý Vân cười tít mắt, gửi một nụ hôn gió qua điện thoại: “Yêu anh nhất!”
Lý Minh Hi bất lực lắc đầu.
Lúc này, ở cửa vang lên tiếng “cạch”, cửa phòng ký túc được mở ra.
“Ninh Thần về rồi à.” Một bạn cùng phòng đang nằm trên giường chơi game thò đầu ra chào.
Người mới vào chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Lý Minh Hi nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ninh Sanh đứng ở cửa, dáng người cao gầy, có chút quá mức gầy gò, khiến cả người toát lên vẻ mong manh, áo sơ mi nửa ướt dính sát vào cơ thể, đường nét mảnh khảnh.
Hàng mi dày bị sương nước làm ướt, tóc mái cũng nhỏ xuống vài giọt nước, đôi mắt trũng sâu, đen láy âm trầm, khó mà đoán được cảm xúc bên trong.
Nhưng nơi đuôi mắt anh có một nốt lệ chí đỏ rực, khiến người ta không thể không ngoái đầu nhìn, càng nhìn càng say mê.
“Bên ngoài trời mưa à?” Lý Minh Hi ngạc nhiên, vội đứng dậy đưa cho Ninh Sanh một chiếc khăn: “Sao lại thành ra thế này?”
Lý Minh Hi vừa từ ngoài về, rõ ràng hôm nay không có mưa cơ mà?
Chẳng lẽ Ninh Sanh bị ai bắt nạt?
Nhìn kỹ lại, cổ tay Ninh Sanh có vài vết đỏ, như thể bị ai đó nắm chặt.
“Không sao.” Ninh Sanh cụp mắt, dường như nhớ đến ai đó hoặc chuyện gì đó đáng ghét: “Đi qua Nam Hồ không để ý, bị ngã một cái.”
Lý Minh Hi lúng túng: “Ồ, không sao là tốt rồi.”
Trong ký túc xá, Ninh Sanh là người bí ẩn nhất. Anh ít nói, có khi mấy ngày liền không về ký túc, đôi khi lại trở về với thân đầy thương tích, khiến các bạn cùng phòng có chút e dè.
Chỉ có Lý Minh Hi là thân nhất với Ninh Sanh. Hai người học chung một môn thuật toán kỳ này, cùng làm bài tập nhóm, thỉnh thoảng còn nói chuyện với nhau, chủ yếu là về việc học.
Ninh Sanh rất chăm chỉ, khả năng lập trình cũng rất tốt, vì thế bạn bè trong khoa thường gọi anh là “Ninh Thần”.
Lý Minh Hi biết Ninh Sanh không muốn nói nhiều về những vết thương trên người, nên ngượng ngùng chuyển sang chủ đề khác: “Ninh Thần, bài tập lớn của cậu xong chưa? Mai có đi phòng máy không?”
Nói xong, anh ta mới sực nhớ ra: “À, khoan đã, tối mai tôi phải đi mua hoành thánh với em gái, tám giờ mới rảnh...”
Ninh Sanh cụp mắt, khẽ nói: “Mai tôi bận, để hôm kia.”
Lý Minh Hi vốn muốn nói thêm vài câu, kể về sự khác thường của em gái mình, và cả sự cuồng nhiệt khó hiểu của cô với món hoành thánh kia.
Nhưng nhìn bộ dạng của Ninh Sanh bây giờ, chắc cậu ấy mệt mỏi lắm rồi, thôi để cho cậu ấy nghỉ ngơi vậy.
Hơn nữa, trông Ninh Sanh cũng không giống người sẽ hứng thú với hoành thánh lề đường đâu.
Lý Minh Hi nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi đi, hôm kia hẹn lại.”
Ninh Sanh gật đầu, xoay người vào phòng tắm.