Dù phản ứng của Ninh Sanh rất lạnh nhạt, nhưng ít nhất họ cũng đã bắt chuyện được với cậu ta.
Chỉ với điều đó, lượng tương tác trong phòng livestream kia đã tăng vọt lên hơn mười nghìn, thu hút nhiều người giàu tặng quà ảo.
Ninh Sanh có tính cách kiên cường, lạnh lùng, là đóa hoa cao ngạo khó ngắt rất được lòng khán giả. Vì một ít ám ảnh thời thơ ấu, hiện tại cậu ta chỉ quan tâm đến mã nguồn và nghiên cứu khoa học, hoàn toàn thờ ơ với mọi thứ khác. Những lần《Ám ảnh chiếm hữu》được mở trước đó, nhiều người chơi đã cố gắng suốt cả tháng mà vẫn không thể khiến Ninh Sanh nhớ tên họ.
Còn phòng livestream của Giản Vân Lam thì —
[Này, anh em.]
[Nói là bày quán, cậu thực sự đi bày quán à! Trời ạ!]
[Người khác thì rình rập — tạo cơ hội tình cờ — bắt chuyện, còn cậu thì đi mua đồ – nấu ăn – ra quán (cạn lời).]
[Nhưng hoành thánh trông ngon thật đó. Đây có phải món ăn đặc trưng của thế giới đô thị không? Một cư dân vị diện vũ trụ uống toàn dinh dưỡng lỏng như tôi thèm khóc luôn QAQ]
[= = Quy định nền tảng là, nếu trong một tuần mà độ giải mã cốt truyện không đạt 15%, sẽ bị loại. Hôm nay cả ngày trời, độ giải mã cốt truyện của streamer này không tăng chút nào, e là sắp tiêu rồi.]
[Đừng bị loại mà!!! Nếu bị loại, tôi đi đâu để ngắm anh đẹp trai này đây.]
[Cầu nguyện điều kỳ diệu xảy ra…]
.
Trên đường trở về ký túc xá, Lý Vân và Đàm Đình Đình xảy ra chút mâu thuẫn.
“Chúng ta không phải bạn thân nhất sao!” Đàm Đình Đình ấm ức nói: “Sao bà không chia cho tui một miếng hoành thánh nước dùng gà?”
Cô đã thấy rõ, Lý Vân ăn xong một phần hoành thánh nước dùng gà, rồi lại lén xếp hàng hai lần nữa. Dường như sợ bị Đàm Đình Đình phát hiện mà giành mất hoành thánh, đến ánh mắt cũng không dám nhìn cô.
Tất nhiên, nguyên nhân chính vẫn là do Đàm Đình Đình cố chấp, khăng khăng cho rằng ông chủ bán hàng nhờ vào ngoại hình để hút khách, dẫn đến việc bỏ lỡ thời điểm xếp hàng tốt nhất.
Lý Vân có chút ngại ngùng: “Xin lỗi, ngon quá, bản năng của tui bị đánh thức rồi.”
Lúc đó, trong đầu cô chỉ có vị ngon của hoành thánh, chỉ muốn tận hưởng niềm vui khi miệng và dạ dày được thỏa mãn. Đừng nói là Đàm Đình Đình, ngay cả cha mẹ ruột của cô mà giành đồ ăn từ miệng cô, cô cũng chưa chắc đồng ý.
“Bà đừng giận nữa, ngày mai chúng ta đến sớm, cùng xếp hàng, tui mời bà hai phần.” Lý Vân dỗ dành cô.
“Được, quyết định vậy nhé!”
Đàm Đình Đình và Lý Vân ngoắc tay, bạn thân không có thù hận qua đêm.
Về đến ký túc xá, Lý Vân đi tắm trước, còn Đàm Đình Đình thì nằm bò ra bàn, trước tiên gọi điện thoại làm nũng với bạn trai một lúc.
Bạn trai của Đàm Đình Đình học ở trường bên cạnh, tính cách rất thích kiểm soát, Lý Vân và mấy người bạn đều không thích anh ta lắm, nên mỗi lần gọi điện, Đàm Đình Đình đều tránh mặt họ.
Không biết vì sao, hôm nay khi gọi điện cho bạn trai, cô ta lại có chút không tập trung.
Sau khi cúp máy, Đàm Đình Đình mở ứng dụng QQ, bắt đầu lướt qua “Bức tường tỏ tình” của trường.
Đã có các cô gái từ khoa khác gửi bài lên bức tường này.
“@Admin bức tường tỏ tình của Đại học Bắc Kinh: Một bài đăng ẩn danh từ một cô gái của khoa Vật lý, hôm nay trước cổng trường có một anh chàng siêu đẹp trai, a a a nhan sắc đỉnh cao [ảnh].”
Bức ảnh kèm theo là một góc chụp cận mặt của Giản Vân Lam. Góc chụp này có thể gọi là góc chết, nhưng dù vậy, những đường nét tinh xảo của cậu vẫn chịu đựng được độ mờ của máy ảnh.
Phần bình luận đang phát cuồng.
“Tôi cũng thấy anh ấy hôm nay, thật sự siêu đẹp trai! Siêu ngon miệng!”
“Nhan sắc này ngang ngửa nam thần Ninh Sanh của tôi. Ninh Sanh là kiểu lạnh lùng, còn anh này là kiểu rạng rỡ, dịu dàng.”
“Cậu ấy là người nổi tiếng trên mạng hay là ngôi sao vậy? Không lẽ là tân sinh viên?”
“Thấy cậu ấy ở đâu vậy?! Nói đi chứ! Không nói thì làm sao tôi biết ngày mai đi đâu để canh chứ orz.”