Chương 8: Linh châu chuyển thế
“Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn”[Huyền diệu rồi lại thêm huyền diệu, đó là cửa của mọi biến hóa kì diệu (Trích Lão Tử Đạo Đức kinh)]
“Thiên địa có chính khí, vạn vật hóa sinh, trào dâng bất tuyệt”
“Là ta mộng thành hồ điệp, hay hồ điệp mộng trở thành ta?”
“Ngươi cũng không phải vô phụ vô mẫu, mà là thiên sinh địa dưỡng, trời xanh rộng lớn này, chính là cha ngươi; núi non sông nước này, chính là mẹ ngươi”
“Ban ngươi cái tên ‘Hạo Nhiên’, nghĩa là ‘Hạo Nhiên chính khí’; chỉ ngươi mới có thể cứu chữa bệnh tình đã ăn sâu vào xương tủy của cha mẹ; cứu thiên địa sơn hà khỏi sụp đổ…”
Hạo Nhiên chợt mở to song nhãn, tiếng Đông Hoàng xa dần bên tai, vừa tỉnh lại, toàn thân như gặp phải ngàn vạn ấu trùng gặm cắn, đau đớn không ngừng, gần như muốn hôn mê lần nữa. Chỉ cảm thấy hai tay hai chân nhức buốt như kim châm, tứ chi bị tàn phá đã chầm chậm sản sinh xương sụn, mầm thịt, thịt mới nộn hồng sắc liên tục mấp máy, cực kỳ kinh khủng.
Hồi tưởng lại cuồng lôi bạo vũ đêm trước, vừa biết được tung tích của rìu Bàn Cổ, mình nhất thời lơ là, lại trúng ám toán của Đát Kỷ và Thân Công Báo, không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, nhục nhã lẫn lộn.
Ban mai gió mát, thái dương dần mọc nơi phương đông, phía xa xa mơ hồ có tiếng hài đồng vui đùa truyền lại, Hạo Nhiên dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, chậm rãi bò đến một đống cỏ khô ẩn núp, mệt mỏi rã rời dựa lưng vào cỏ mềm lẳng lặng nằm. Hiện y phục rách nát, mất tay mất chân, đành phải nhẫn nại chờ cơn đau tứ chi tái sinh qua đi, nghĩ tới chuyện Hoàng Phi Hổ đi tiêu diệt sào huyệt Đát Kỷ không biết thế nào rồi, Thân Công Báo chưa nghe mình nói xong đột nhiên hạ sát thủ, có lẽ đây đã là mệnh số của Đát Kỷ, bèn lắc đầu cười khổ.
Cổ áo sau lưng đột nhiên căng chặt, không biết ở đâu vô thanh vô tức duỗi ra một cái tay. Hạo Nhiên hét to một tiếng, cả người bị xách lên. Quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu niên tuổi cũng xấp xỉ mình.
Thiếu niên cao gần bằng Hạo Nhiên, cởi trần thân trên, khoác một mảnh tơ lụa màu lam sậm, hạ thân mặc một cái
trường quái**, đầu đội vòng thép, mái tóc ngắn như lông nhím dựng thẳng ra sau. Kiểu ăn mặc quái dị gì thế này. Nhân loại tuyệt đối không có tập tục ăn mặc như vậy, chắc chắn là một phái tiên đạo nào đó rồi.
[*cái áo dài tới chân như của người Mãn Thanh, thay vì làm áo bạn này lấy nó làm quần; xem hình minh họa bên dưới]
Hạo Nhiên lại nhìn xuống, phát hiện mình bị thiếu niên kia xách trong tay, hai người đồng thời lơ lửng trên không trung, cách mặt đất hơn một trượng, dưới chân thiếu niên kia giẫm lên hai bánh xe chầm chậm xoay tròn, sườn bánh loáng thoáng có ngọn lửa chạy tán loạn, rùng mình trong lòng, hắn biết người này là ai rồi, mình cư nhiên bị Thân Công Báo đá như cầu da lạc đến môn khẩu Trần Đường Quan cách Triều Ca hơn ba ngàn dặm!
Hắn ngẩng đầu đối diện với thiếu niên kia, phát hiện trong mắt đối phương hoàn toàn không mang theo chút tình cảm nào, một đôi mắt ngốc trệ vô thần, gương mặt lại càng không hiển thị biểu cảm.
Hai người cứ thế nhìn nhau nửa ngày, thiếu niên kia rốt cuộc mở miệng:
“Ngươi hỏng rồi”
“Chờ đã!” Hạo Nhiên chưa kịp nói nửa lời, thiếu niên kia đã xách nghiêng hắn, nhào lộn một vòng giữa không trung, bắn nhanh về phía Trần Đường Quan.
Chỉ thấy trời đất quay cuồng, thiếu niên chẳng kém máy bay phản lực là bao, túm hắn nhào qua lộn lại, trong lúc đó còn nghe được tiếng bò kêu chó sủa điếc tai, phụ nữ trẻ con hoảng hốt hét to không dứt, dường như dọc đường đấu đá lung tung, trêu chọc không ít dân chúng vô tội, rốt cuộc một mặt đại môn sơn đỏ càng lúc càng gần, đập về phía mình. “Phanh” một tiếng vang lớn, Hạo Nhiên lại mất đi tri giác.
Lúc Hạo Nhiên mở mắt lần nữa thì đã ở trong một gian nhà gỗ chật hẹp, đồ đạc xung quanh tán loạn, đều là mấy món như cơ quan, bánh xe gỗ. Mình thì bị đặt ngang trên một cái bàn gỗ, cổ tay truyền đến từng trận tê ngứa, năm ngón tay chưa thành hình đỏ bừng, bị thiếu niên kia keng keng trùm lên hai cái găng tay thép, thiếu niên lại khom lưng kiểm tra lòng bàn chân hắn, một tay nắm mắt cá chân, thấy Hạo Nhiên tỉnh lại, nói:
[*bao tay thép]
“Ngươi hỏng rồi, sửa chữa”
“Ta tên Hạo Nhiên, ngươi…Ê ê! Không được làm loạn!” Hạo Nhiên ngẩng đầu kêu, “Ta có thể tự chữa! Ngươi không cần loạn động!”
Mắt cá chân bị thiếu niên kia không nói hai lời quấn lên một cái chân giả bằng gỗ, thiếu niên vẫn không mang theo chút biểu tình nào nói: “Tốt rồi”
Thiếu niên nhìn Hạo Nhiên, trong đôi mắt dường như không có tiêu điểm, giống như đang nhìn một món tĩnh vật, trong phòng yên tĩnh nửa ngày, Hạo Nhiên mở miệng: “Na…”
Lời còn chưa thốt, ngoài cửa sổ phong lôi đại tác. Chẳng lẽ Thân Công Báo đuổi tới nơi rồi?! Hạo Nhiên vội dùng cả tay lẫn chân nhào xuống bàn, thiếu niên một tay đỡ khuỷu tay hắn, nâng hắn dậy, Hạo Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, phía xa trong không trung có một người đứng đó, nhưng không phải Thân Công Báo, vội hỏi: “Ai vậy?”
Tiếng kêu khàn khàn xa xa truyền lại, cũng là giọng nói thời kì vỡ tiếng của một thiếu niên khác, nghe người nọ quát: “Na Tra! Lăn ra đây, đánh thêm trận nữa_____!”
Hạo Nhiên định thần nhìn lại, sau lưng người nọ giương một đôi cánh đen, đang muốn quay đầu hỏi Na Tra người đó là ai thì chỉ thấy hai phiến cửa gỗ đập qua đập lại, không còn bóng dáng Na Tra nữa, cư nhiên chỉ trong chớp mắt điện xẹt đã từ bệ cửa sổ xông ra ngoài!
Hạo Nhiên tức muốn điên, quát: “Trở lại, hỗn đản!”
Hạo Nhiên một tay chống nạng gỗ lảo đa lảo đảo ra khỏi gian phòng tạp vật kia, bỗng nhiên phát hiện chỗ mình đứng là tường thành quanh co vạn dặm Trần Đường Quan, trên không trung giọng Na Ta không lớn nhưng vẫn truyền xuống rõ ràng.
“Đào sinh*
tử! Hôm nay đình chiến!”
[*chạy trốn, Na Tra nói trẹo đi để chọc Lôi Chấn Tử]
“Mẹ ngươi!” Điểu nhân kia, không, dực nhân kia chửi ầm lên, “Lão tử tên Lôi Chấn Tử!”
Mái tóc đen kiệt ngạo của Na Tra dựng thẳng trong dương quang, vòng thép ánh bạc trên đầu tỏa quang hoa lấp lánh, dực nhân đưa mắt nhìn Na Tra, đề khí quát: “Lão tử…”
Na Tra không đợi Lôi Chấn Tử nói xong, cắt ngang: “Huynh đệ ta tới rồi, hôm nay không đánh với ngươi nữa”
Lôi Chấn Tử lấy làm lạ hỏi: “Ngươi là Linh châu thác sinh, lấy đâu ra huynh đệ?”
Na Tra không nói, quay đầu bay xuống, Lôi Chấn Tử dõi mắt nhìn cái người đứng trên thành lũy, chìa một tay ra, móng vuốt bén nhọn như điểu trảo chỉ vào Hạo Nhiên, ôm bụng cười nói: “Huynh đệ ngươi là tên tàn phế này hả?”
Hạo Nhiên mới ý thức được “Huynh đệ” trong miệng Na Tra đúng là nói mình, cũng chả biết tại sao cái sao tai họa đệ nhất thiên cổ này lại nhận mình là huynh đệ hắn. Nói với Na Tra đang nghênh diện mà tới: “Đạo huynh biết bay, phiền ngươi đưa ta trở về Triều Ca đi, ta có chuyện gấp phải làm”
Trong lúc nói chuyện Na Tra cùng Lôi Chấn Tử đồng thời nhìn về phía
bài lâu*
cuối thành lũy, bên đó đã có mấy trăm vệ sĩ tề thanh huyên náo, binh doanh từ trong thành tuôn ra, một người dẫn đầu đội mũ thép gắn lông chim đỏ, cầm kích trong tay, chính là thủ lĩnh Trần Đường Quan, sinh phụ của Na Tra – Lý Tịnh, lớn tiếng quát: “Nhãi ranh!”
[*cổng chào]
Lôi Chấn Tử vẫn chưa rời đi, cười nhạo nói: “Lão ba nhiều chuyện của ngươi lại quát tháo nữa rồi kìa”
Na Tra hoàn toàn không đặt Lôi Chấn Tử và tinh binh Trần Đường Quan vào trong mắt, hỏi: “Ngay bây giờ?”
Hạo Nhiên vội nói: “Đúng”
Na Tra một phen xách Hạo Nhiên lên đặt trên lưng, thân hình khẽ cong ra phía sau, giẫm lên phong hỏa luân, lướt nhanh như gió. Hạo Nhiên hô to “Chậm chút!” Nháy mắt đã tiêu thất sâu trong bạch vân.
.
.
“Linh Châu Tử, huynh đệ ngươi có lai lịch gì”
“Ngươi mang tên cụt tay cụt chân này đi đâu vậy?”
“Yêu, tay đang dài ra kìa, y chang mầm khoai tây, thật kì lạ”
Sau khi xông ra khỏi Trần Đường Quan, Na Tra cố ý thả chậm tốc độ chút, còn Lôi Chấn Tử thì vỗ đôi cánh phong lôi, không nhanh không chậm theo sau hai người, dọc đường cằn nhằn lải nhải, toàn là hỏi mấy chuyện không đâu, Na Tra nghe đến bực mình, cương cô trên đầu rắc một tiếng tán thành phiến phiến lá sắc, đồng loạt đánh qua Lôi Chấn Tử, Lôi Chấn Tử lượn vòng tránh né, rồi lại đi theo tiếp. Hiếu kì hỏi này nọ.
Tứ chi Hạo Nhiên đã chậm rãi phục hồi như cũ, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ngươi nhận lầm người rồi, Na Tra, ta không phải huynh đệ của ngươi”
Dọc đường Na Tra nửa ngày không lên tiếng, lúc này mở miệng nói: “Ngươi cũng là do thiên địa sinh ra”
Lôi Chấn Tử cười quái dị nói: “Ta do pháp bảo sinh ra, sao ngươi không nhận ta làm đại ca ngươi đi”
Na Tra nói: “Ngươi chỉ có phân nửa”
Hạo Nhiên nhìn Lôi Chấn Tử, thấy da hắn ngăm đen, hai cái răng nanh cho dù khép miệng cũng lòi ra ngoài phân nửa, mày rậm mắt sáng, một bộ dáng đầu lĩnh sơn tặc, rõ ràng thứ cắm sau lưng chính là bảo vật của Vân Trung Tử: đôi cánh phong lôi, trong lòng nghi hoặc, không sao hiểu được.
.
Nếu xét đoán thân thế của Na Tra và Lôi Chấn Tử, quả thật sẽ liên quan tới một cái bí mật cực trọng yếu của tiên giới mấy trăm năm qua. Cả dãy Côn Lôn phụng Nguyên Thủy Thiên Tôn làm giáo chủ Xiển giáo, dưới tọa lại có thập nhị kim tiên, trong đó có hai vị tiên là Vân Trung Tử và Thái Ất chân nhân học được phương pháp luyện khí từ chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn. Hai người đều vô cùng lớn mật, lúc đang nghiên cứu về việc xá© ŧᏂịŧ thành thánh, phàm nhân thăng tiên thì Vân Trung Tử đề xuất tư tưởng đem pháp bảo kết hợp làm một với con người.
Song thiên đạo nhân quả tuần hoàn, vạn vật đều có cái “Lý” của nó, sao có thể cho phép ngươi tùy ý cải biến vật chủng? Ý tưởng bị Nguyên Thủy Thiên Tôn phẫn nộ trách mắng, cẩm thư bị niêm phong vào một nơi sâu trong Ngọc Hư cung, rốt cuộc không giải quyết được gì.
Vân Trung Tử hạ giới tìm một hài đồng, hài đồng đó chính là nhi tử thứ một trăm của Tây bá hầu Cơ Xương, mẹ hắn thân phận không rõ, khi sinh ra đã bị ruồng bỏ, Vân Trung Tử mang hắn về Côn Lôn sơn, dưỡng mười tám năm, dung hợp với bảo vật phong lôi, hóa thành đôi cánh, ban danh là “Lôi Chấn Tử”
Thái Ất chân nhân nghe được ý tưởng từ Vân Trung Tử, vỗ bàn tán dương, không thèm để ý tới nghiêm lệnh của Nguyên Thủy Thiên Tôn, luyện ra một bảo vật tiên giới, tên “Linh Châu”, lại nhân lúc du ngoạn nhân gian, tìm được một nữ tử thí nghiệm, đem pháp bảo hóa nhập vào bụng nàng, trở thành thai nhi.
Nữ tử kia chính là vợ Lý Tịnh – Ân thị, trong bụng bị tiên nhân gieo pháp bảo vẫn ngây ngô không phát giác, hoài thai hơn ba năm, sinh hạ một ấu nhi mặt than, chính là Na Tra. Mới đầu Lý Tịnh cho rằng thê tử sinh ra một con quái vật, rút kiếm muốn gϊếŧ, thành quả Thái Ất chân nhân nghiêm cứu vất vả mới có, tất nhiên đã bấm chuẩn thời gian trôi giạt hàng thế, tận lực bảo vệ tính mạng Na Tra, cũng thu làm đồ đệ.
Ai ngờ vật do Linh Châu biến thành hoàn toàn không có thất tình lục dục, tàn bạo vô cùng, đem Trần Đường Quan lộng đến nát bấy, trước gϊếŧ ấu tử của Đông Hải long vương, sau lại chém đồ đệ đứng đầu của Thạch Cơ nương nương Kim Ngao đảo, gây cho Lý Tịnh không ít phiền toái, hoàn toàn trở thành một tên sao tai họa có lực phá hoại cường đại nhất, năng lực sinh sự bưu hãn nhất trong trận chiến phong thần.
Cừu nhân cơ hồ đạp bằng ngưỡng cửa nhà Lý Tịnh, đến đây Thái Ất mới biết đã nhưỡng thành lỗi lớn, đành phải mượn tới pháp bảo độc môn Độn long thung của Phổ Hiền chân nhân, khóa Na Tra lại, giao cho Lý Tịnh. Lý Tịnh gϊếŧ nhi tử để bình ổn nộ hỏa tứ phương. Thái Ất đối với tác phẩm thất bại, đương nhiên không đành lòng, sau lại đông hợp tây ghép, tìm vài đóa hoa sen, củ đen đặt Linh Châu vào chính giữa, trọng tố thân thể Na Tra.
Na Tra vừa sống lại, thuận tay tóm luôn mấy kiện pháp bảo cạnh đài sen, nổ Kim Quang động của Thái Ất nát vụn, ngay sau đó liền san bằng nơi ở của mấy tiên nhân Côn Lôn sơn thành bình địa, thả vật thí nghiệm của Vân Trung Tử ra_____chính là điểu nhân kia, một trước một sau chuồn mất. Thái Ất không ngờ binh khí hình người mình chế tạo ra lại khủng khϊếp như thế, cùng Vân Trung Tử đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc vô pháp, đành mặc kệ hai tên kia hạ thế.
Cho tới nay Na Tra và Lôi Chấn Tử vẫn quanh qua quẩn lại ở môn khẩu Trần Đường Quang chơi trò quan binh bắt cường đạo, Lý Tịnh vừa thấy tam nhi tử bị chính tay mình gϊếŧ chết sống lại, sợ đến hồn phi phách tán, mấy lần lên Côn Lôn sơn cầu trợ Thái Ất chân nhân và Vân Trung Tử, sau hai người cũng phát huy triệt để tinh hoa của chiến thuật rùa đen, đóng cửa động lại, kêu đồng nhi đáp: “Sư tôn đi vân du rồi” Đuổi Lý Tịnh xuống núi. Lý Tịnh ngày ngày kêu khổ không ngừng, hôm nay dùng rượu đánh bạo, xách chiến kích đến trừng phạt nghịch tử, nhưng gặp chưa đến phiến khắc thì Na Tra và Lôi Chấn Tử đã đi về phía tây. Nhất thời thủ quân Trần Đường Quan hoan hô như sấm, lệ rơi đầy mặt, chỉ còn thiếu xếp thành hàng hoan hỉ đưa tiễn hai tên tổ tông nữa là đủ, dân chúng cả thành đều lẩm nhẩm cầu nguyện hai tên này đừng bao giờ trở về nữa.
.
Hạo Nhiên chỉ biết Na Tra là do pháp bảo hóa thành, thầm nghĩ ghi chép trên sử thư khác biệt quá xa so với hiện thực, Na Tra đúng là đẹp trai, còn đầu tóc con nhím chắc là do thiếu niên nổi loạn, dưới xương gò má còn có vài vân mèo, đây đều là tự vẽ lên à? Tại sao nửa điểm cảm tình cũng không có, chẳng khác nào người máy? Lại hỏi: “Na Tra, làm sao ngươi biết ta là do thiên địa sinh”
“Tự nhiên nhận được” Na Tra đáp.
Lôi Chấn Tử châm chọc: “Ngươi thấy có ai cụt tay cụt chân, y chang con giun mà vẫn có thể sống chưa” Nói xong quay người lại, khó khăn tránh né
oản luân* Na Tra oanh tới bên tai. Từ xa nói: “Tàn phế, ngươi đến Triều Ca làm gì?” Vỗ cánh phành phạch tiếp tục đuổi theo.
[*là cái bánh xe đeo trên cổ tay]
Hạo Nhiên biết Lôi Chấn Tử và Na Tra là bạn không phải địch, đáp: “Ta đi ngăn cản người ta phạm sai lầm”
Hắn nói với Na Tra, mà lại càng giống như nói với bản thân mình hơn: “Ta lấy sức lực của một người, nghịch thiên cứu người”
Lôi Chấn Tử hiếu kỳ hỏi: “Cứu ai”
Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu, Lôi Chấn Tử nhìn về phía Triều Ca ngày càng rõ nét cách đó không xa, minh bạch ý hắn, hứ một tiếng, nói: “Ta ở Côn Lôn sơn nghe đám yêu đạo nói, Khương Tử Nha hạ sơn, hồ yêu hiện thế, đài phong thần gì gì đó, còn nói Ân Thương cách cái chết không bao xa nữa”
Hạo Nhiên thở dài, Lôi Chấn Tử lại
cười mỉa nói: “Thứ phải chết cứu không sống nổi đâu, ngươi quản nhiều chuyện vậy làm gì. Nếu là huynh đệ thì theo chúng ta đi đi”
Trong lúc nói chuyện đã đến ngoại thành Triều Ca, Na Tra ngừng lại, đưa mắt nhìn hai người một ngựa ngoài thành lũy, đang phi nhanh về phía bọn hắn, giơ tay lên, “cách” một tiếng, oản luân đã oanh bay ra ngoài.
Hạo Nhiên vội ghìm chặt cổ Na Tra, “Ngừng lại! Đó là bằng hữu của ta!” Na Tra như một con ngựa hoang kiệt ngạo bị giật dây cương, bị kéo dừng cứng ngắc giữa không trung, hai chiếc oản luân bay về phía võ tướng dưới đất kia.
“Mau báo danh_____!” Võ quan dũng mãnh nọ chính là Vũ Thành vương, chỉ thấy Vũ Thành vương xoay người vung mạnh, giáo thép chỉa nghiêng lên trời, “Leng keng” một tiếng, hai oản luân đều bị xuyên vào vũ khí, lại xoay tay ném đi, phanh phanh mãnh liệt, oản luân bay thẳng lên trời, đeo trở lại tay Na Tra. Khương Thượng mới từ sau lưng Vũ Thành vương ló người ra, ngẩng đầu nhìn.
Lôi Chấn Tử hít một hơi, đáp xuống đất, ôm quyền thi lễ với Khương Thượng: “Tử Nha sư thúc”
Khương Thượng hơi có chút mất tự nhiên hoàn lễ, dùng mắt liếc về phía Hạo Nhiên sau lưng Na Tra, Hạo Nhiên vội nhảy xuống, đang muốn nói vài câu thì Na Tra lại mở miệng trước: “Đại ca, bảo trọng, sau này có chuyện, tìm ta” Nói xong quay đầu bay đi.
Ba người trong sân đều ngẩn ra, cằm Lôi Chấn Tử thiếu điều muốn rớt xuống đất, nhưng ngay sau đó gắt gao đuổi theo, “Ngươi kêu hắn đại ca? Ê! Linh Châu Tử! Ngươi là đồ não khét…”
Thanh âm xa dần, Vũ Thành vương không biết lai lịch của Na Tra và Lôi Chấn Tử, liền lên tiếng hỏi, Hạo Nhiên thành thật đáp, Vũ Thành vương mỉm cười nói: “Vừa nãy chính là nghịch tử nhà Lý Tịnh?”
“Chuyện này để sau hãy nói” Khương Thượng đưa mắt nhìn Lôi Chấn Tử biến mất nơi chân trời, xoay qua nói với Hạo Nhiên: “Hạo Nhiên huynh, ngươi lần này không cáo mà biệt, Triều Ca phiền phức lớn rồi”
Hạo Nhiên rùng mình, vội hỏi: “Đát Kỷ lại làm gì?” Chợt ý thức được Vũ Thành vương đang ở trước mặt, nói cách khác, Hiên Viên phần đã phá rồi! Già trẻ toàn gia Đát Kỷ đều đã chết! Bỗng dưng kinh hoảng đổ mồ hôi lạnh đẫm lưng.
Quả nhiên Khương Tử Nha đáp: “Đại vương muốn khoét hai mắt Khương hậu, bào cách Mai Bá, một khi Đát Kỷ tung Khuynh thế nguyên nang, không ai chế trụ được ả, ngươi mau theo ta trở về!”
.
.
.
Lại nói sau khi Hạo Nhiên rời kinh thành, Trụ vương tìm khắp nơi không thấy, lật tung hẳn cung điện một lần, vội vã triệu Tử Nha tới, hỏi không được hành tung, đành tạm thời từ bỏ, bắt đầu thẩm tra tên thích khách kia. Đát Kỷ xuất toàn uy lực của Khuynh thế nguyên nang ra, u hương khắp điện, tinh thần thiên tử hoảng hốt, cảm thấy có chút không ổn, lại nói không ra nguyên do.
Chân khí Hạo Nhiên tồn trong bụng Ân Trụ ẩn ẩn chống đỡ trọc khí mị hoặc của Khuynh thế nguyên nang, hai cổ khí tức đem thân hổ của thiên tử làm chiến trường, đọ sức nhau, khiến Trụ vương hung phiền khí muộn, nộ hỏa trong lòng không được phát tiết, thích khách kia mấy lần bị đánh tới hôn mê, rồi bị nước lạnh xối tỉnh, hận ý Trụ vương mới giảm bớt, quát: “Nói! Ai phái ngươi tới hành thích Cô?”
Lúc này đội trưởng hộ vệ cung đình Ác Lai tìm được chứng cứ, trình trước thánh: “Hồi đại vương! Thích khách tên Khương Hoàn, là gia tướng của Bắc bá hầu Khương Hằng Sở, lúc trước hộ tống một lượng lớn lễ vật đến Triều Ca”
Trụ vương lạnh lùng nói: “Khương hậu? Cho nàng một trăm lá gan cũng không dám hành thích Cô, tra lại!” Đát Kỷ quấn thải lăng tà tà nằm lên long sàng bên cạnh thiên tử, không khỏi che miệng cười khẽ.
“Ngươi cười cái gì?” Trụ vương nghiêm giọng hỏi.
Đát Kỷ căng thẳng cúc hoa, không dám lỗ mãng, ngồi ngay ngắn lại, đáp: “Gia tướng của Khương Hằng Sở, tất nhiên là người của Khương hậu, này không thể nghi ngờ…Nhưng Khương hậu đâu dám ám sát đại vương, thiệt tình, muốn phái cũng sẽ không phái loại gia tướng chỉ có chút công phu mèo cào này tới tìm chết”
Trụ vương nghe xong mới hoãn âm điệu, nói: “Khương hậu là phu thê kết tóc của Cô, Cô từ đó suy đoán, thích khách không có khả năng được Khương hậu sai khiến, nhất định có người giá họa”
Lúc nói thích khách kia hoảng hốt ngẩng đầu, Đát Kỷ lại bảo: “Ta đoán Khương Hoàn lẩn vào Thọ Tiên cung không phải muốn ám sát đại vương, mà là người khác”
Thực sự Trụ vương không biết, Khương Hoàn đúng là do vương hậu sai khiến, mà Đát Kỷ lại đoán vừa khớp như tận mắt nhìn thấy, đêm qua Khương Hoàn mai phục trong Thọ Tiên cung, thấy Hạo Nhiên và Ân Trụ hai người cùng một chỗ, trước tọa thiên tử không dám hạ thủ, liền mò mẫm sang điện bên cạnh muốn ám sát Đát Kỷ, ai ngờ hồ yêu đã biết thanh thanh sở sở, Khuynh thế nguyên nang vừa tung, nhất thời đem Khương Hoàn mê đến thần trí điên đảo, núp vào trong tẩm điện Trụ vương.
Đát Kỷ chỉ nói một nửa, Trụ vương liền suy ra nửa còn lại, không phải ám sát mình, vậy chính là vì Đát Kỷ hoặc Hạo Nhiên mà đến. Tức khắc sáng tỏ suy nghĩ, liền hỏi thích khách kia: “Có đúng là Khương hậu phái ngươi gϊếŧ Đát Kỷ và Ti mặc bên cạnh Cô không?”
Khương Hoàn vừa nghe xong, cả người run rẩy không ngừng, Trụ vơng lại hỏi: “Thế vì sao ngươi lại đánh mất tâm trí, cũng muốn đâm chết luôn Cô trên long sàng?”
Khương Hoàn sợ hãi nói: “Thần…Tiểu nhân…Tội đáng muôn chết, lúc đó như bị hồ ly tinh mê hoặc, muốn một đao, một đao…”
Trụ vương trầm giọng hỏi: “Tại sao Khương hậu lại muốn gϊếŧ Ti mặc của Cô?”
Khương Hoàn lại nói: “Hoàng phi…Hoàng phi và chủ tử nói, đám cung nhân cũng nói…Bắt gặp, bắt gặp…Tội thần không dám nói”
Trụ vương cho rằng Khương hậu cũng biết chuyện mình chuyên sủng Hạo Nhiên, biến sắc, từng bước tiến lên nắm cổ áo Khương Hoàn quát: “Bắt gặp cái gì?”
——————————————
_ Na Tra:
_ Na Tra và Lôi Chấn Tử: