Chương 44: Linh châu tục mệnh
Hạo Nhiên nghe tới đây, nhịn không được hỏi: “Ngươi vốn không nên thả hắn xuống dưới, tại sao trước đó không chịu nói rõ?”Thông Thiên giảo hoạt cười một tiếng, đáp: “Ta vốn nghĩ rằng, đi thì cứ đi thôi, hắn che chở Ân Thương, ta sẽ giúp Hồ nhung kia, khiến cho hắn té lộn nhào”
Hạo Nhiên bất bình nói: “Sư phụ kiểu gì vậy, đồ đệ phạm lỗi cũng không…”
“Sai!” Thông Thiên cười vang: “Đây mới là trách nhiệm mà kẻ làm sư cần làm. Nếu ta nghiêm mặt giáo huấn hắn một trận, lải nhải cằn nhằn nói cái này không được, cái kia không được; ngươi nghĩ với tính tình của hắn sẽ chịu nghe lời sao?”
Thông Thiên lại mỉm cười nói: “Là đúng hay sai, phải để hắn tự ngộ ra, lĩnh hội trong sự rèn luyện mới ghi nhớ mãi được”
Hạo Nhiên cái hiểu cái không gật gật đầu, thổn thức: “Chỉ tiếc Hồ nhung bộ…”
Thông Thiên giễu cợt: “Dù hai sư đồ ta không can dự, ngươi cho rằng Vũ Ất sẽ chịu để yên sao? Nhất định phải chiến đến máu chảy thành sông mới chịu thu binh. Có ta trông nom, tốt xấu gì cũng giảm bớt được số người chết trong trận chiến”
Văn Trọng luyện chân khí ngang tàng, lại là hậu duệ của tộc vu Ba nhân, khi giũ khai kim tiên giáo chủ ban cho, tức khắc như chiến thần lâm thế, kim quang vạn đạo, biển sóng cuồn cuộn. Đám sương yêu hồ bị kim tiên thiêu đốt, lập tức tiêu tán.
Ngay sau đó dưới chân vạn quân tề thanh tung hô, Văn Trọng hết thu rồi giật roi, thư hùng kim tiên như linh xà, một roi đánh tới trung tâm Hồ nhung bộ phía xa, hậu trận kia truyền đến một tiếng thét chói tai của nữ tử! Hồ nhung tộc đại bại tháo chạy.
Vũ Ất thấy tu vi người này chẳng vừa, bèn truyền lệnh lập tức thu binh, cất cao giọng nói: “Là vị tiên trưởng tiền bối nào?”
Văn Trọng thu roi hạ xuống đất, quân Ân Thương tràn lên tán thưởng không dứt, Vũ Ất gạt binh sĩ ra, thấy thụy thú hắc kỳ lân kia, không dám nảy sinh chút lòng khinh thường nào, lập tức cung kính thỉnh Văn Trọng về doanh, định bụng lôi kéo. Ân vương và đệ tử Kim Ngao này tuổi xấp xỉ, liền thân cận hơn mấy phần.
Ân vương Vũ Ất là bằng hữu đầu tiên kể từ khi Văn Trọng bị diệt môn tới nay, lại là thiên tử. Văn Trọng tất nhiên thập phần quý trọng, cả hai đều thu liễm vài phần ngạo khí, hai thiếu niên ban ngày đồng xe, ban đêm đồng tẩm, Thông Thiên chỉ bàng quan, không hiện thân, Văn Trọng cũng chẳng đề cập tới sư phụ cùng đi với hắn, chỉ nói một mình rời sư môn du ngoạn.
Văn Trọng ở trong đại doanh Ân Thương liên tục vài ngày, Vũ Ất lần nữa chỉnh quân nhắm thẳng vào bộ lạc Hồ nhung.
Vạn dặm thảo nguyên trời quang như tẩy, vân đạm phong khinh, diều hâu chao liệng.
Áo choàng của Vũ Ất bay phần phật, cưỡi một con đại mã cao lớn, còn Văn Trọng mặc bát quái đạo bào viền vàng cưỡi hắc kỳ lân lơ lửng giữa không trung, thật hay cho cảnh tượng khí phách giữa nhất phái quân vương cùng tướng quân.
Vũ Ất tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía doanh trướng Hồ nhung trên đường chân trời, nói: “Văn huynh đang nghĩ gì vậy?”
Đây là lần đầu Văn Trọng tách khỏi Thông Thiên tự làm chuyện của mình, trong lòng chung quy có chút thấp thỏm. Chỉ nói: “Không có gì, trận chiến này đại vương thắng chắc”
Vũ Ất giương cao thiên tử kiếm, thét dài: “Các tướng sĩ_____!”
Sau lưng hai người tiếng vang như sấm, Vũ Ất lại quát: “Theo ta san bằng trận địa địch_____Gϊếŧ_____!”
Lời vừa dứt, thiên quân vạn mã Ân Thương lập tức đánh úp vào bộ lạc Hồ nhung.
Thông Thiên giáo chủ lợi hại bậc nào, há có thể để ngươi muốn gϊếŧ liền gϊếŧ? Lúc này phúc hắc sư phụ thầm cười khẩy, trôi nổi giữa không trung, hướng về phía Hồ nhung huýt sáo một tiếng. Hai bên bình nguyên một đội nữ kỵ hơn mười người tản ra, mỗi người kéo mạnh đầu dây trong tay,
thừng gạt ngựa* chôn trong bụi cỏ căng thẳng tắp.
[*là sợi dây giăng ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương]
Phe Ân Thương người ngã ngựa đổ, mười phần xông vào trận mất hết ba, ngay sau đó từ trong bộ Hồ nhung bay ra vô số cầu lửa, be be kêu inh ỏi, đâm thẳng vào đội kỵ binh.
Đó là bầy dê bị tạt dầu. Đám ngựa sợ lửa nháy mắt giơ vó hí vang, hất ngã chiến sĩ trên lưng xuống, đến nước này vạn người lại mất thêm ba phần, đội kỵ binh thưa thớt còn lại không tới ngàn người. Bộ binh đao phủ trở thành chủ lực.
Cho dù Văn Trọng bản lĩnh cả người, đột nhiên gặp phải biến cố này cũng vô kế khả thi, đang muốn lệnh Vũ Ất lui binh thì thiên tử lại quát lớn một tiếng: “Gϊếŧ cho ta! Ba ngàn xông lên cũng đủ rồi!”
Giọng nói ấy từ xa truyền lại, Thông Thiên ở trên không trung giễu cợt: “Dưới tay tên ngu ngốc như ngươi, e rằng chỉ còn lại ba trăm thôi”
Lời chưa dứt, bộ binh đao phủ đã giẫm lên cự ly xung phong sau cùng, ai ngờ Thông Thiên đã sớm an bài thỏa đáng, trên đám cỏ rải đầy một lớp dầu trơn trượt, đội bộ binh lập tức té chỏng vó xuống đất.
Quá đúng như lời Thông Thiên, một vạn võ sĩ lấn tới trước bộ lạc Hồ nhung, nay chỉ còn sót lại không quá năm trăm, dọc đường binh hoảng mã loạn, Vũ Ất đã sớm không biết bị vùi lấp tại nơi nào, Văn Trọng lại bay nhanh lên không, tránh né hết thảy lưu tiễn, cạm bẫy hai bên, dù hao binh tổn tướng cũng chẳng chút sợ hãi.
Tạp binh vốn đã khϊếp đảm, nhưng thấy Văn Trọng như thiên thần hàng thế, kim tiên đi tới đâu, chỗ đó liền có người bị kích đến gân cốt gãy rời, té xuống ngựa. Phương xa một cụm tiên vân bay lên, Văn Trọng biết hồ yêu kia lại sắp hiển linh, bèn đem chân khí toàn thân rót vào một roi, hung hăng quất về phía hậu phương của Hồ nhung bộ!
Thư hùng kim tiên được hóa thành từ sợi râu của kim long thượng cổ, năm đó Hoàng Đế Hiên Viên đạt thành đế nghiệp dưới chân núi Thủ Dương, trời cao phái rồng tiếp đón, Hoàng Đế cưỡi kim long đăng thiên, thuộc hạ bám vào kim long nọ, vô luận thế nào cũng lên không được, kéo đứt cả long cầu kia, sau hóa thành thư hùng kim tiên này.
Trong kim tiên cất giấu long khí, loại yêu linh như cửu vĩ sao có thể địch lại? Kim tiên vung ra, một tiếng hét thảm truyền tới rồi im bặt.
Thông Thiên hoàn toàn không ngờ ái đồ lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy, bèn dùng
thuật súc địa*
chuyển tới chỗ sâu nhất trong bộ lạc, thấy cửu vĩ đang thoi thớp, trước mắt kim ảnh lấp lóe, lập tức đưa tay bắt lấy ngọn roi.
[*là tiên thuật biến xa thành gần]
Văn Trọng trở tay quất mạnh, nhưng tay cầm roi sừng sững bất động, một cổ khí thế chặt chẽ khóa trụ cổ tay mình, lòng đại kinh. Quát lớn: “Yêu nghiệt phương nào?”
Kình khí của Thông Thiên men theo kim tiên truyền tới, chấn mạnh, sư đồ hai người đều tu tập hỗn nguyên chính khí, nháy mắt đã chấn đến Văn Trọng phun tiên huyết, té ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Hạo Nhiên nghe đến xuất thần, ngoài đảo Phong hống trận đã bị phá, cột đá của Đổng thiên quân ngã xuống đè sập đền thờ ngoài cửa Bích Du cung, truyền tới tiếng ầm vang.
Nhưng Thông Thiên vẫn mắt điếc tai ngơ, thản nhiên nói: “Hồ Tự trúng roi đó, gần như chết dở, ta lấy chân khí tiên gia kéo dài tính mệnh nàng, rồi lệnh lão ấu tộc Hồ nhung rút khỏi tái ngoại, đến đây chiến trường lại giao cho phàm nhân. Vũ Ất tàn sát ba ngàn người Hồ nhung, suy cho cùng, cũng do đồ đệ này của ta gây nên”
“Sau đó thế nào?” Hạo Nhiên hỏi.
Thông Thiên chậm rãi nói: “Sau đó sư phụ từ bỏ ý định xuất hành, mang sư huynh ngươi quay về Kim Ngao đảo”
Sau khi trở về Kim Ngao đảo, Văn Trọng không đề cập tới chuyện Hồ nhung nữa, từ đó về sau tu hành lại tăng thêm một khoản_____binh pháp. Vài ngày trôi qua, Thông Thiên khẽ cau mày, chỉ cảm thấy đồ đệ này quật cường vô cùng, nhưng mãi vẫn chẳng có cách nào giáo hóa được.
Đêm đó đến tận canh hai, Văn Trọng mới lấy tách đồng ra phủ dạ minh châu lại, cất vào mai rùa. Trong căn phòng ngập tràn ánh trăng chỉ có sư đồ hai người lẳng lặng ngồi đối diện nhau. Văn Trọng cũng không quan tâm đến Thông Thiên giáo chủ ở trong phòng, tự nhiên nới rộng y phục, lên tháp nằm ngủ.
Thông Thiên mỉm cười hỏi: “Lạnh không? Sư phụ ngủ với ngươi nhé?”
Văn Trọng quay mặt vô tường, chỉ nói: “Không”
Thông Thiên thổn thức: “Xuân hàn se lạnh, sư phụ cũng hơi…”
Văn Trọng lạnh lùng nói: “Hai nam tử cùng ngủ còn ra thể thống gì. Trở về phòng ngươi ngủ đi”
Thông Thiên đầu tiên là sững sờ, sau đó tự giễu: “Sư phụ quên mất, ngươi không còn là tiểu hài nhi nữa”
Văn Trọng đáp: “Vốn dĩ đâu phải”
Sau đó hai người im lặng, không biết qua bao nhiêu canh giờ, Văn Trọng mới xoay người lại nhìn, trước chiếc bàn kia đã không còn nhân ảnh, có lẽ Thông Thiên đã rời đi rồi.
Tảng sáng hôm sau, Văn Trọng dậy sớm như cũ, rửa mặt xong chờ tập võ, chờ thật lâu, mãi đến hoàng hôn mà Thông Thiên vẫn chậm chạp không đến. Cứ thế mấy ngày liền, Văn Trọng nhịn không được tới Bích Du cung tìm Thông Thiên giáo chủ. Trong Bích Du cung vắng lặng, làm gì có ai? Đi thẳng tới
ngọa phòng*, rốt cuộc cũng tìm thấy Thông Thiên nằm trên chiếc giường bạch ngọc.[*phòng ngủ]
Văn Trọng tới gần, chỉ thấy Thông Thiên cởi trần nửa người, đạo bào xanh sẫm che bên hông, nước da như hòa làm một với chiếc giường bạch ngọc trong suốt kia, mày, tóc đen như mực, môi đỏ như cát, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ tựa ngọc điêu, khí tức Văn Trọng bất giác nặng nề, gọi: “Sư phụ”
Văn Trọng duỗi ngón tay đυ.ng đυ.ng gương mặt Thông Thiên giáo chủ, rồi gọi hắn một lần, Thông Thiên mới khẽ mở song nhãn, con ngươi sáng rực như vì sao giờ ảm đạm vô thần, chỉ hỏi: “Giờ nào rồi?”
Văn Trọng hờ hững đáp: “Ngươi ngủ ba ngày rồi?”
Thông Thiên một tay chống giường ngọc, gắng sức ngồi dậy, nói: “Hôm trước sư phụ ứng với tiểu kiếp trăm năm, chân khí hao tổn mất bảy thành, hiện vô pháp bồi ngươi, ngươi trở về đi”
Từ lúc bái Thông Thiên giáo chủ làm sư tới nay, đây là lần đầu thấy sư tôn lộ ra bộ dáng yếu đuối mỏi mệt như vậy, lập tức hoảng loạn, cáu giận nói: “Xảy ra chuyện gì? Sao ngươi không nói rõ trước”
Thông Thiên mỉm cười: “Đừng lo lắng, tuy sư phụ là thượng tiên, nhưng chưa thành thánh, trăm năm một tiểu kiếp, ngàn năm một đại kiếp, chung quy phải hứng chịu thôi, huống hồ…”
Nói đến đây liền ngừng câu chuyện, như che giấu Văn Trọng vài nội tình. Chân khí trong cơ thể Văn Trọng cùng nguồn gốc với sư phụ hắn, ngày đó Thông Thiên xuất thủ ngăn chặn kim tiên của Văn Trọng, lại dùng lực đạo phản chấn, chẳng khác nào chắp nối cùng lực lượng của chính mình, dẫn đến lúc độ kiếp trên người mang thương.
Văn Trọng đứng hồi lâu bên giường, đột nhiên nói: “Nơi này lạnh quá, ngươi tới phòng ta ngủ đi”
Thông Thiên cười nói: “Không sao, giường bạch ngọc này có thể điều thuận chân khí, đồ đệ, nghe lời vi sư, trở về đi”
Thông Thiên nói xong câu này bèn không lên tiếng nữa, khép đôi mắt lại.
Văn Trọng quan sát ngọa thất của Thông Thiên, chỉ thấy bốn vách tường trống rỗng, trên tường treo một thanh trường kiếm, chính là Tru tiên. Ngoài ra không còn vật gì khác. Trên án kỷ chỉ đặt một khối yêu bài bằng xương, chính là vật mà Triệu Công Minh đã trộm mất của Văn Trọng từ nhiều năm trước, có lẽ Thông Thiên tìm Công Minh lấy lại. Nhất thời cảm thấy Bích Du cung này như một động băng lớn, ở một nơi quạnh quẽ lâu như vầy, vô luận là ai cũng sẽ sợ lạnh.
Hô hấp Thông Thiên đều đều, đã ngủ rồi. Nhưng Văn Trọng không rời đi mà cởi hài nằm bên cạnh Thông Thiên, nhẹ nhàng lót cánh tay sau đầu Thông Thiên, nghiêng người ôm Thông Thiên, nhắm mắt lại.
Qua hồi lâu, Thông Thiên mới mở mắt cười nói: “Đồ đệ, nếu ngươi muốn ngủ thì quy quy củ củ mà ngủ, cứ y như con khỉ cọ bậy sờ loạn trên người ta làm gì? Ngươi hành hạ kiểu đó sư phụ chịu không nổi a”
Lời vừa thốt, mặt Văn Trọng đỏ cả lên, cãi lại: “Hồi nhỏ ngươi cũng…”
Không đợi Văn Trọng nói xong, Thông Thiên trêu chọc tiếp: “Khi đó ngươi vẫn là tiểu hài, giờ đã thành niên rồi, lúc trước ngươi vừa mới nói đấy thôi: hai nam tử ngủ cùng một chỗ còn ra thể thống gì?”
Hạo Nhiên phụt một tiếng phun sạch rượu ra, không ngờ loại chuyện như vậy mà Thông Thiên cũng khai báo đến nhất thanh nhị sở. Khi nhìn kỹ lại, Thông Thiên khép song nhãn tựa lên ghế, như đang đắm chìm trong hồi ức nào đó, khuôn mặt ấy anh tuấn đến nỗi khiến người ta tán thưởng không thôi.
Thông Thiên lại lẩm bẩm: “Nhân vô thập toàn, chẳng ai hoàn mỹ. Sư phụ cũng có lúc yếu kém”
Hạo Nhiên nghe thấy lời này, đột nhiên chua xót trong lòng, không dám nghĩ nhiều, hỏi: “Rồi sau đó?”
Thông Thiên mở mắt ra, hắc mâu thâm thúy kia như giếng cổ vạn năm, tĩnh lặng không chút gợn sóng, trong đồng tử phản chiếu đào sinh vân diệt, tựa như ngàn vạn năm sáng thế đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
“Trên đời có rất nhiều cố sự, vốn không hề tồn tại ‘Sau đó’ .”
Chỉ nháy mắt, Thông Thiên giáo chủ đã khôi phục thần sắc ban đầu, cười nói: “Cái gọi là hồi ức, bất quá chỉ là một vết thương rữa nát trong lòng mà thôi, chạm vào càng nhiều…Càng thêm đau đớn”
“Không còn sau đó nữa, ngươi hạ Kim Ngao đi, một hồi vi sư sẽ đưa Tru tiên kiếm đến tay ngươi”
Trong Bích Du cung, mệnh trụ của Thập thiên quân không biết khi nào đã ngã mất chín cây.
Ngoài trăm dặm, trong đại doanh Ân Thương.
Trụ vương cầm hắc sắc ngọc huyên lẳng lặng nghe cuộc đối đáp của sư đồ trong huyên truyền lại, chốc lát sau ngẩng đầu liếc nhìn Thân Công Báo, lạnh lùng hỏi: “Đát Kỷ là hồ, vậy Hỉ Mị là cái gì?”
Thân Công Báo dựa trước trướng nhìn về phía Kim Ngao đảo phủ hơi mù nơi xa xa, nói: “Tộc Hỉ Mị chính là trĩ kê tinh Vân Mộng Trạch. Tộc này vốn không có ý đả thương người, lại tinh thiện y thuật, rất thiện lương, đáng tiếc cũng bị tiên vương Văn Đinh nam hạ chinh phạt…” Thân Công Báo giữ thể diện cho Trụ vương, không nói tiếp nửa câu sau, nhưng quân thần hai người đều hiểu rõ trong lòng.
Trụ vương cười lạnh nói: “Cô cư nhiên bị đám tiên đạo các ngươi lừa lâu như vậy”
Nhưng lúc này Thân Công Báo không chút sợ hãi đối với thiên tử, đột nhiên cười giễu: “Nhân sinh trên đời, mấy khi hồ đồ. Sao ngay cả điều này đại vương cũng không hiểu? Cửu vĩ bị tổ tiên Thành Thang ức hϊếp đến chết dở, hồ tử hồ tôn lại bị Phi Hổ tiễu trừ, diệt toàn tộc. Nghe nói Tỷ Can còn đem da lông của cả nhà Đát Kỷ chế thành hồ cừu, dâng lên vào đêm đại hôn…Tô Đát Kỷ kia không nửa đêm dùng Khuynh thế nguyên nang siết chết đại vương đã là nhân từ lắm rồi”
Trụ vương như bị sét đánh, nhất thời nói không ra lời, nhớ tới đêm Đát Kỷ được phong hậu, Tỷ Can trình lên một chiếc mâm gỗ, mới minh bạch câu “Không thể mở” kia của Hạo Nhiên, hồi lâu sau phẫn nộ nói: “Phi Hổ diệt chính là hang ổ của Đát Kỷ sao?!”
Thân Công Báo cười nói: “Đúng vậy, cửu vĩ vào Ân Thương, vốn từ khi Vũ Ất còn tại vị đã có ý định này rồi, tiếc rằng thực lực Văn Trọng ngang tàng, mấy lần hồ yêu nán lại trong cung chưa được bao lâu đã bị Văn thái sư trục xuất, đại vương, sư phụ ngươi quả thật đã bảo trụ giang sơn Thành Thang suốt sáu trăm năm. Có được lương sư toàn tâm toàn ý thế này, cũng là phúc của Thành Thang”
Trụ vương ngây ngốc chốc lát, Thân Công Báo lại cười nói: “Đại vương có muốn thần đi bắt hai yêu Đát Kỷ Hỉ Mị kia không? Thần sẽ đi ngay” Nói xong làm bộ đứng dậy.
Trụ vương thở dài nói: “Thôi đi, tùy các ngươi, suy cho cùng là do tổ tiên của Cô phạm phải lỗi lầm lớn, đợi sau khi khải hoàn hồi triều, phải đối đãi với các ngươi thật tốt mới đúng”
Khóe miệng Thân Công Báo lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Khải hoàn, hắc hắc” Nhưng Trụ vương không chú ý tới, nghĩ ngợi nửa ngày sau mới nói: “Quốc sư mời theo ta đi một chuyến”
Thân Công Báo hỏi: “Lưỡng quân đang giao chiến hăng say, không biết khi nào thì Tây Kỳ sẽ tấn công Giai Mộng quan, thời khắc này đại vương còn muốn đi đâu?”
Trụ vương đáp: “Cô muốn lên Kim Ngao đảo thỉnh giáo chủ thả Phi Hổ, hiện giờ cháy nhà ra mặt chuột, Văn thái sư cũng đã chết, không thể mặc kệ cái nút thắt này lưu mãi trong lòng hai ta được”
Thân Công Báo không ngờ Trụ vương lại có ý định như vậy, kế hoạch bỗng chốc bị đảo lộn toàn bộ, trợn to song nhãn, nói: “Đại vương…”
Hết lần này tới lần khác vẫn không nghĩ ra kế sách gì có thể ngăn cản Trụ vương, Trụ vương nghi ngờ nói: “Quốc sư có cao kiến gì?”
Thân Công Báo thấp thỏm trong lòng, đang muốn tìm vài lý do thì đột nhiên ngoài doanh trướng tiếng chém gϊếŧ ngựa hí không ngừng, trước cửa Giai Mộng quan như có tiếng nổ tung truyền lại.
Na Tra phát điên rồi. Một quyền cuồng oanh lạm tạc, hai mắt trở nên đỏ ngầu, Hồng anh thương quét qua dẫn tới một trận nổ lớn kinh thiên động địa.
“Nó_____không_____chết!!” Na Tra gần như không thể khống chế điên cuồng gào thét, liều mạng như muốn tự hủy mà tụ một luồng nhiệt quang, nhất thời quang cầu lớn nhỏ như thiên thạch đem Hồng anh thương nổ thành phấn vụn, cụm sáng kia rời khỏi Na Tra rơi xuống cổng thành Giai Mộng quan!
Như hằng tinh lâm vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh bùng nổ nên hào quang rực rỡ nhất, nhiệt quang sáng như ban ngày, vô pháp nhìn thẳng.
Vòng Càn khôn, Hồng anh thương đều vỡ vụn! Trong Giai Mộng quan bay ra một luồng lôi điện lam sắc, đón nhận một kích tuyệt tử của Na Tra!
“A a a a_____!”
Thân Công Báo phun ra một ngụm tiên huyết, cánh tay thoát lực, gào thét ầm ĩ, liều chết chống đỡ quả cầu năng lượng kia, rốt cuộc đẩy nó lên thiên không. Khí lực suy kiệt đến đáy vực, nhưng Thân Công Báo không thể rút lui ngay, chỉ la lên: Cút!” Sức lực tái sinh, hung hăng vung Lôi công tiên, điện mang từ trong Giai Mộng quan bay ra như độc xà va chạm, quất Na Tra bay đi thật xa.
Mấy hơi sau, quang cầu đυ.ng vào ngọn núi lơ lửng nọ, phát ra một tiếng nổ vang, làm Côn Lôn sụp mất một góc!
Cánh tay trái của Thân Công Báo khó có thể khống chế run rẩy kịch liệt, trong đồng tử tràn đầy vẻ kinh nghi.
Quân Tây Kỳ áp sát Giai Mộng quan, nhưng lại ngừng hành quân tại nơi cách ngoại quan mười dặm.
Cơ Phát thắc mắc: “Sao vậy?”
Đội thân vệ tự động nhường ra một con đường, thống lĩnh tiền phong cõng một thương binh tiến vào, đặt xuống đất.
Là Na Tra, Na Tra nghiêng người qua, một tay đã bị lôi điện đốt thành than, nát vụn, tay kia vẫn còn hoàn hảo vô khuyết, siết thành quyền ôm chặt Hoàng Thiên Tường.
Hỉ Mị xót xa nói: “Tiểu hài nhi này chết rồi”
“Nó…Không…Chết…” Na Tra rêи ɾỉ nói. Sắc đỏ trong đồng tử rốt cuộc biến mất, khôi phục lại bộ dáng vô thần ngơ ngác.
“Nó không có chết! Thiên Tường! Na Tra sư thúc!” Cơ Phát lao xuống ngựa, như thất khống hét: “Hỉ Mị! Cứu nó! Cứu bọn họ!”
Na Tra đờ đẫn nói, “Cứu nó”. Sau đó buông lỏng bàn tay nắm chặt, giữa ngón tay rỉ ra một làn khói thuần khiết, bồng bềnh qua lại trước mặt Na Tra, như có chút mê luyến, thật lâu không rời đi.
Hỉ Mị kinh hô một tiếng, đẩy Cơ Phát ra, gắng sức nâng thi thể băng lãnh của Thiên Tường dậy, nhẹ nhàng nhón lấy làn khói trước mặt Na Tra, ấn vào mi tâm Thiên Tường, mặt hiện thần sắc lo âu, nói: “Thi thể Thiên Tường đã lạnh, chỉ có cách dùng tiên dược pháp bảo giúp nó hồi sinh trước thì hồn phách mới có thể quay về thân thể này”
Cơ Phát nói: “Cần vật gì?”
Hỉ Mị đáp: “Cần tiên dược do thần khí thái cổ Thần Nông đỉnh sao thành, hoặc lấy bảo vật âm dương điều hòa, chứa lực lượng của vạn vật hóa sinh. Nay lưỡng giáo càng đấu càng hăng, biết tìm nơi đâu?”
Lời chưa dứt, đôi mắt Na Tra đã khôi phục thần thái, cắn chặt răng, dùng cánh tay hoàn hảo kia đâm vào ***g ngực mình!
Hỉ Mị sợ thét chói tai, chưa biết phát sinh chuyện gì đã bị tiên huyết trước ngực Na Tra phun đầy mình, đang muốn xoay người né tránh thì Na Tra lại nắm một vật, chậm rãi vươn tay ra, đưa tới trước mặt Hỉ Mị, rồi không còn cử động nữa.
Sau khi vật nọ rời ***g ngực, đôi mắt Na Tra liền tối đi, hơi thở vốn đã mong manh như tơ nhện giờ hoàn toàn đoạn tuyệt.
Cơ Phát và Hỉ Mị kinh ngạc nhìn hồng ngọc xoay tròn không ngừng trong lòng bàn tay Na Tra, tiên huyết rút đi, khối cầu lộ ra bề ngoài sáng bóng, tỏa hồng quang ôn nhuận, chính là hạt nhân của Na Tra được Thái Ất chân nhân đúc thành năm xưa_____tạo hóa linh châu.
Na Tra vô hồn vô phách, sinh mệnh đều dựa vào linh châu duy trì, tạo hóa linh châu kia chia làm hai nửa
âm dương ngư hình*, khảm hợp lẫn nhau, đúng là dị bảo độc môn tụ hội lực lượng hóa sinh vào cùng một thể của Côn Lôn sơn.
[*xem hình minh họa bên dưới]
Giờ phút này tiểu môn Giai Mộng quan rộng mở, bên trong phi ra một kỵ binh, tướng lĩnh trên ngựa toàn thân khôi giáp đen nhánh, đầu đội mặc long thần khôi, từ xa liếc mắt nhìn qua chỗ Cơ Phát một cái, giục ngựa phi nhanh, quanh co rời cửa ải, biến mất.
Người trên ngựa chính là Trụ vương, Trụ vương ngừng ngay phía dưới bóng râm cự đại của Kim Ngao đảo, xoay người hạ mã, một tay xoa nhẹ trán của tọa kỵ tứ mục thanh thông, chậm rãi nói: “Ngươi hãy trở về, dọc đường coi chừng lưu tiễn”
Mã nhi hiểu tiếng người, lưu luyến rời đi, thiên tử ngước nhìn trên đỉnh đầu, ném
phong phù*
xin được từ chỗ Thân Công Báo ra, mặt đất bằng phẳng dâng lên một cổ khí lưu, nâng hắn lên cao không, bay về phía Hồng thủy trận duy nhất còn sót lại phía xa.
[*lá bùa gió]
Thực lực Vương thiên quân đứng đầu Thập thiên quân Kim Ngao, trải qua ngàn năm tu luyện, đã ngầm có xu thế ngang bằng Triệu Công Minh, đương nhiên không để Thiên Hóa và Mộc Tra dễ dàng phá trận. Cho nên Khương Tử Nha mới lệnh huynh đệ Na Tra xông trận, Na Tra có Hỗn thiên lăng tránh nước, Mộc Tra có Ngô câu kiếm gϊếŧ địch, phá trận không khó. Mặt khác Hoàng Thiên Hóa có Hạo thiên tháp trong tay, có thể trấn áp vô số oán hồn trong Lạc hồn trận.
Nhưng Na Tra trước trận đổi tướng, đảo lộn kế hoạch của Thái Công Vọng, thời khắc này Thiên Hóa đang lâm vào trong hiểm cảnh.
Hạo Nhiên đi tới rìa Kim Ngao, đã hoàng hôn rồi, ráng chiều nơi chân trời nhuốm máu, cả vùng đất anh linh vỡ bờ. Ngoài Hồng thủy trận quanh quẩn một tầng trọc khí gϊếŧ chóc, đang do dự có nên nhập trận tương trợ hay không thì thấy trọc khí kia đột nhiên rung động, tách thành một thông lộ.
Phương xa một hắc giáp võ sĩ chậm rãi thăng lên cao không, huyết quang ngoài Hồng thủy trận vừa như sợ hãi, vừa như không địch lại chân long chi khí của nam tử anh vĩ kia, tự động thối lui. Trọc khí trào dâng mở ra một cái miệng rộng như ác thú, phủ chụp hắc giáp kỵ sĩ.
Hạo Nhiên thất thanh hét: “Ân Thụ Đức!”
Lập tức mặc kệ hết thảy tiến vào Hồng thủy trận.
————————————–
CHÚ GIẢI:
_ Âm dương ngư hình: phần âm và phần dương có hình dạng như hai con cái hợp vào nhau