Tiểu Mỹ Nhân Không Muốn Làm Vạn Nhân Mê

Chương 13: Ta trốn nơi nào?

Thật thoải mái, ấm áp khô ráo lại dễ chịu, bên ngoài cũng rất sáng, không giống như cái lạnh ẩm ướt của căn phòng.

Bùi Vãn Lộc biết mình đang ngủ, còn biết rõ hoàn cảnh mình đang ngủ rất thoải mái, cũng rất an toàn.

Bùi Vãn Lộc không nhịn được, khẽ cọ vào chiếc chăn, nhẹ nhàng chạm vào gối.

“Bùi Vãn Lộc.”

Một giọng nói trầm vang lên, như thể nó chỉ là một âm thanh trong giấc mơ. Hàng mi dài của Bùi Vãn Lộc khẽ run, nheo lại dưới ánh sáng nhạt của buổi sớm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ ửng, như thể bị hơi nóng làm đỏ bừng.

“Bùi Vãn Lộc.”

Ngô, đau.

Bùi Vãn Lộc đột ngột mở to mắt, nhìn thấy một bàn tay đang nắm cằm mình. Cậu ngước mắt lên, nhìn thấy Bùi Thịnh.

Ánh mắt của Bùi Vãn Lộc vẫn còn mờ mịt, tựa như chưa kịp hiểu vì sao Bùi Thịnh lại véo mặt mình.

Cậu bối rối nhìn chằm chằm vào Bùi Thịnh một lúc.

Bùi Thịnh cười lạnh, buông tay ra:

“Bùi Vãn Lộc, không phải ngươi nói ngươi ngủ ngoan lắm sao?”

Bùi Vãn Lộc: “?”

Cậu muốn động tay nhưng phát hiện mình bị cuốn chặt trong chăn. Lúc này cậu mới nhận ra mình đã lấy hết chăn của Bùi Thịnh.

Bùi Vãn Lộc cứng người lại. Cậu bị mộng du giật chăn của anh ta sao?

Bùi Thịnh ngủ trên giường, còn mình ngủ dưới đất, vậy mà mình cũng có thể giành hết chăn của anh ấy.

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt. Bùi Vãn Lộc giãy giụa ngồi dậy, vội vàng lột chăn từ người mình xuống rồi trả lại cho Bùi Thịnh. Ngay sau đó, cậu cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi:

“Ca, ta sai rồi. Ta đảm bảo lần sau sẽ không giành chăn của ngươi nữa.”

Chăn vẫn còn giữ lại hơi ấm của cậu, thậm chí còn phảng phất mùi hương nhẹ nhàng trên người cậu.

Bùi Thịnh nhíu mày, ném chăn lại cho cậu:

“Tỉnh rồi thì đi đi, không cần ở đây nữa.”

“Còn nữa, không có lần sau.”

Sau này, anh sẽ không để con cún nhỏ này ngủ cạnh giường mình nữa. Ai biết khi nào thì con cún này sẽ cắn người chứ?

Sự chán ghét của Bùi Thịnh đối với cậu gần như muốn tràn ra ngoài.

Bùi Vãn Lộc biết Bùi Thịnh chán ghét mình. Nhưng mỗi lần cậu cảm thấy Bùi Thịnh không quá khó chịu để cậu đối phó, thì Bùi Thịnh lại tỏ ra cực kỳ hung dữ.

Đêm qua, Bùi Thịnh đã cho cậu một chiếc gối, điều đó thật tốt. Nhưng hôm nay, anh lại rất tệ.

Cậu biết, vì những gì nguyên chủ đã làm, việc Bùi Thịnh không tốt với cậu là điều đương nhiên.

Nhưng mỗi lần Bùi Thịnh hung dữ với cậu, không đối xử tốt với cậu, cậu vẫn không kìm được cảm giác ủy khuất.

Bùi Vãn Lộc cúi mắt xuống, nhẹ nhàng nói:

“Em biết rồi.”

Rồi cậu đứng dậy, cầm lấy chiếc gối mà đêm qua Bùi Thịnh đã ném cho mình và rời đi.

Bùi Vãn Lộc đúng là một con cún nhỏ.

Chỉ là việc đi về phòng của chính mình, cậu lại thể hiện vẻ mặt bị vứt bỏ.

Bùi Thịnh nhấn nhấn huyệt thái dương, lười biếng chẳng thèm để ý việc Bùi Vãn Lộc đã lấy đi chiếc gối của anh.

Ngủ một đêm đã coi như đây là phòng mình, lấy đồ đạc của người khác cũng quen tay như vậy.

Bùi Vãn Lộc vừa mới đi đến cửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

“Tiểu Thịnh, ngươi dậy chưa? Cha ngươi đang đợi ngươi ở dưới để cùng đi đến công ty đấy. Ngươi có thấy không khỏe không? Nếu không khỏe thì xin nghỉ một ngày đi, ta sẽ bảo cha ngươi tự đi một mình, ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi.”

Vừa cảm thấy ủy khuất, Bùi Vãn Lộc ngẩng đầu lên, xoay người nhìn Bùi Thịnh. Khuôn mặt nhỏ bé của cậu tràn ngập sự hoảng loạn.

“Tiểu Thịnh?”

Bùi Vãn Lộc hạ giọng, lo lắng hỏi Bùi Thịnh:

“Ca, giờ làm sao đây? Ta nên trốn ở đâu?”

Bùi Thịnh nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Bùi Vãn Lộc:

“Bùi Vãn Lộc, ngươi sợ cái gì? Ngươi đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với ta sao? Vì sao ngươi không dám bước ra ngoài?”

Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ???

Nghe thấy lời của Bùi Thịnh, đồng tử của Bùi Vãn Lộc giãn to. Sự kinh ngạc và hoảng loạn trộn lẫn, như thể có hàng loạt cảm xúc lộn xộn đang chạy quanh trong lòng cậu mà cậu không biết phải diễn tả thế nào.

Cậu mới không có yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, cũng không thích nam nhân được không?

Hơn nữa, nghĩ đến việc Bùi Thịnh là anh trai mình, cậu càng cảm thấy chuyện này không nên xảy ra.

Cho dù không phải là anh em ruột, cậu vẫn cảm thấy suy nghĩ đó thật kỳ quái và khó chấp nhận.

“Ta... ta không có.”

Bùi Vãn Lộc ngước đầu lên, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi dần tan biến. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hơi ửng hồng, không biết là do bị dọa hay vì Bùi Thịnh vừa véo cậu.

Lời nói không đúng sự thật, nhưng lại lộ vẻ hoảng loạn, như thể đang ngầm thừa nhận điều vừa nói là sự thật.

Ánh mắt của Bùi Thịnh tối sầm lại, giống như cậu không thể chối cãi được nữa.

Bùi Thịnh đưa tay nắm lấy cằm của cậu, nâng lên, ép cậu phải ngẩng đầu:

“Ngươi không có gì?”