Tiểu Mỹ Nhân Không Muốn Làm Vạn Nhân Mê

Chương 11: Lấy lòng

Bùi Vãn Lộc vội vàng lên tiếng, "Ca, ngươi đang nói gì vậy? Ta đâu có nói mấy lời đó."

Bùi Thịnh nhìn chằm chằm Bùi Vãn Lộc, khóe miệng cười lạnh, càng thêm lộ rõ sự sắc bén.

Rất tốt, cái đồ nhỏ này lại bắt đầu giả vờ mất trí nhớ. Hắn muốn xem Bùi Vãn Lộc có thể giả vờ được bao lâu.

Nụ cười trên môi Bùi Thịnh khiến lòng Bùi Vãn Lộc chột dạ, cậu biết ca ca mình thật sự đang không vui.

Bùi Vãn Lộc luống cuống, "Ca, nếu không để ta ấn ấn cho ngươi thư giãn một chút. Ta rất giỏi mát-xa, để ta làm ngay bây giờ nhé?"

Nói rồi, Bùi Vãn Lộc liền leo lên giường. Dù Bùi Thịnh không phải là người quá khắt khe về sạch sẽ, nhưng thấy Bùi Vãn Lộc bẩn thỉu đang bò lên giường của mình, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Hắn túm lấy Bùi Vãn Lộc, "Bùi Vãn Lộc, ta không cần, xuống ngay cho ta."

Bùi Vãn Lộc bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: Ca ca thật là keo kiệt, không chỉ keo kiệt mà còn thù dai, nhớ mãi một câu nói đến bây giờ.

Không nhịn được, Bùi Vãn Lộc thốt lên, "Ngươi, ngươi thật quá đáng! Sao ngươi có thể bắt nạt người khác như vậy chứ? Ta chỉ muốn ngủ cùng ngươi thôi mà! Còn không phải là bò lên giường ngươi một chút sao? Ngươi đối với ta như vậy làm gì? Không cần túm ta, ta tự xuống..."

Bùi Thịnh bị chọc giận đến mức cứng còng, cái đồ hư hỏng này, nói lời ngọt ngào cũng không quên trách móc hắn. Hơn nữa, càng sốt ruột càng nói ra những lời dâʍ đãиɠ không thể tưởng tượng nổi.

Ngủ cùng hắn? Bò lên giường của hắn?

Bùi Vãn Lộc có biết mình đang nói gì không?

Hắn ôm ngang Bùi Vãn Lộc rồi ném vào phòng tắm, "Ngươi còn không biết xấu hổ mà leo lên giường sao? Bùi Vãn Lộc, ngươi nhìn xem ngươi bẩn thỉu đến mức nào."

Bị ôm ngang ném đi như vậy, Bùi Vãn Lộc tức đến đỏ bừng mặt, trong lòng thầm trách Bùi Thịnh chỉ vì lớn hơn mà có quyền bắt nạt cậu.

Bùi Vãn Lộc cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế của Bùi Thịnh, nhưng lại bị hắn nắm chặt mắt cá chân.

"Ta không bẩn mà..."

"Ngươi làm ta đau đấy!"

Có lẽ Bùi Thịnh đã mạnh tay quá, khiến mắt Bùi Vãn Lộc đỏ hoe, nước mắt như muốn trào ra.

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt đầy ủy khuất nhìn Bùi Thịnh, trông thật đáng thương khiến người ta muốn cưng chiều.

Bùi Thịnh cảm nhận được đôi chân mềm mại của Bùi Vãn Lộc, cảm giác không chân thực lắm, liền thả nhẹ tay.

Quá yếu đuối, chưa dùng sức đã đỏ lên rồi. Không hiểu sao lại có thể nuôi lớn như thế này, rõ ràng là con trai nhưng còn mỏng manh hơn cả con gái, không chịu nổi bất kỳ sự ủy khuất nào.

Bùi Thịnh thu lại suy nghĩ, buông mắt cá chân của Bùi Vãn Lộc, thay vào đó hắn nắm lấy cằm của Bùi Vãn Lộc, ép cậu nhìn vào gương.

Bùi Vãn Lộc nhìn chính mình trong gương, đồng tử co lại, bẩn thật.

Có vẻ như việc ca ca không cho cậu lên giường cũng không phải là điều khó hiểu.

Khuôn mặt nhỏ của vật nhỏ này đầy sự xấu hổ, dường như chính hắn cũng không ngờ mình lại bẩn đến vậy.

Giọng nói trầm thấp của Bùi Thịnh vang lên: "Mắng đi, hả? Bùi Vãn Lộc, sao không mắng?"

Bùi Vãn Lộc: "... Ca, ta sai rồi."

Giọng xin lỗi yếu ớt vang lên.

Đôi mắt của cậu vẫn còn ngấn nước, trên mặt lấm lem bùn đất không che nổi vẻ hồng hào vì xấu hổ. Thừa nhận sai lầm thì cũng rất nhanh nhẹn đấy chứ.

Bùi Thịnh cười lạnh, "Ngươi có sai gì đâu? Sai là do người khác, đệ đệ tốt của ta làm sao mà sai được?"

Bùi Vãn Lộc: "..."

Có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Có cần phải thù dai như thế không? Có cần phải châm chọc như vậy không?

Bên ngoài, Bùi Vãn Lộc vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trong lòng đã thầm phản kháng vài câu, nghĩ rằng Bùi Thịnh thật sự quá thù dai.

Dù sao đi nữa, cậu vẫn thấy may mắn vì chưa làm gì tổn hại đến Bùi Thịnh hay gia đình họ Bùi. Nếu không, với tính cách thù dai của Bùi Thịnh, cậu chắc chắn sẽ bị xử lý thê thảm.

Bùi Vãn Lộc im lặng, nhìn chằm chằm vào hắn, không biết đang nghĩ gì, trông có vẻ ngây ngốc.

Sau một lúc lâu, Bùi Vãn Lộc mới như chợt tỉnh, "Ca, ta ngủ rất ngoan, nếu tắm rửa sạch sẽ xong rồi thì ta ngủ cùng ngươi được không?"

Bùi Thịnh: "..."

Cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Thịnh, Bùi Vãn Lộc bản năng run lên.

Tại sao Bùi Thịnh lại có thể thay đổi tâm trạng nhanh như vậy, lại chẳng chịu nghe lời ai?

Nếu không phải vì chuyện kia trong phòng, cậu cũng chẳng muốn cầu xin Bùi Thịnh.

Bùi Vãn Lộc chỉ có thể căng da đầu, tiếp tục năn nỉ, "Ca, coi như thu nhận một con mèo con, chó con đi mà, ta thật sự chẳng có chiếm bao nhiêu chỗ đâu mà."

Bùi Thịnh nheo mắt nghe Bùi Vãn Lộc nói.

Chợt,

Bùi Thịnh cảm nhận lòng bàn tay mình chạm vào sự mềm mại, ấm áp. Bùi Thịnh tay cứng lại, ánh mắt hẹp dài lạnh lùng như băng.

"Ngươi đang làm gì đấy?"

Bùi Vãn Lộc thật thà đáp, "Lấy lòng ngươi mà, mèo con, chó con đều cọ lòng bàn tay chủ nhân để lấy lòng chủ nhân, ca, ta làm có giống không?"