Phủ Diêm Vương.
Ô Cữu tìm mọi cách ngồi ở trước bàn làm việc, ngồi không cầm bút viết vẽ vẽ trên giấy. Hắn dường như đang vẽ người, chỉ là vẽ tương đối trừu tượng, là "Quỷ họa phù" chân chính.
Có lẽ lúc ở dương gian đã quen với Chúc Tiêu, nên hiệu suất làm việc của hắn cao đến dọa người, giờ phút này đã làm xong tất cả chính sự.
Trở về địa phủ vài ngày, hắn đã cảm thấy có chút nhàm chán.
Xã hội ngày nay phát triển, địa phủ cũng thay đổi từng ngày. Chỉ là so với dương gian muôn màu muôn vẻ, vẫn là hơi kém cỏi.
Ví dụ như địa phủ mặc dù có mạng, nhưng chỉ có 2G, tín hiệu còn rất kém.
Đây cũng là nguyên nhân Ô Cữu nhàn rỗi vẽ tranh.
Hắn nhìn chằm chằm quỷ họa phù của mình đến xuất thần, suy nghĩ càng bay càng xa, không khỏi lại bắt đầu nghĩ Chúc Tiêu hiện tại có thể đang làm gì nhỉ.
- Viếng mộ hắn nhỉ? Sẽ không khóc trên mộ hắn chứ, hắn không chịu nổi đâu.
Ô Cữu cũng không phải cố ý chơi trò biến mất.
Địa phủ tự có một bộ pháp tắc vận hành, quỷ không thể tùy tiện đi đến dương gian.
Ô Cữu thân là Diêm Vương, tất nhiên không bị pháp tắc quản thúc, hắn có thể làm việc từ xa ở dương gian. Nhưng dương gian rốt cuộc đói với thuộc tính của hắn cũng có bài xích, ở quá lâu sẽ bị phản phệ.
Vốn chỉ cần định kỳ trở về một chuyến là được, nhưng Ô Cữu thật khéo không khéo mỗi lần đều không thể đi được, cứ như vậy hết lần này đến lần khác, chờ tới hoàn cảnh hỏa thiêu, đành phải khẩn cấp trở về địa phủ vào thời điểm cuối cùng.
Đáng tiếc vẫn có chút muộn, hắn vẫn là bị một chút phản phệ lại, hiện tại lại lấy thân phận người sống đi dương gian không ổn.
Đang nghĩ ngợi, quản gia đi vào.
“Thiếu gia!”
Ô Cữu như có tật giật mình thu hồi quỷ họa phù của mình, ho nhẹ một tiếng: "Chuyện gì?”
Nếu Chúc Tiêu cũng ở đây, nhất định có thể nhận ra -- quản gia này, chính là quản gia trong tang lễ hôm đó của Ô Cữu.
Quản gia họ Bạch tên Dụ, nghề chính vô thường, nghề phụ mới là quản gia.
Bạch Dụ trước kia là đi theo lão Diêm Vương làm, cho nên gọi Ô Cữu là "Thiếu gia".
“Chuyện ngài giao đã hoàn thành, tôi đến báo cáo cho ngài một chút.”
“Sau khi kéo dài thời gian nghỉ, hủy bỏ chế độ nghỉ, tính tích cực làm việc của đám quỷ sai tăng lên rất nhiều! Sáng nay còn thu hai lá cờ thưởng, ngài xem.”
Quản gia giống như ảo thuật lấy ra hai lá cờ gấm, tay trái là "Làm tốt chức trách tiêu trừ phiền muộn của ma quỷ", tay phải là "Quan tâm đến dân chúng làm một vị Diêm Vương tốt".
“Treo tường cho ngài rồi.”
Ô Cữu gật đầu, chờ quản gia treo cờ xong, lại nói: "Có tin tức gì khác không?”
Quản gia suy nghĩ, thật đúng là nhớ tới một chuyện: "Văn phòng thông tin đang đột phá hạn chế kỹ thuật, khẩn trương nghiên cứu phát triển APP ‘Trò chuyện Âm Dương’! Hiện tại đã có hình thức ban đầu, chắc chắn rất nhanh sẽ tiến vào giai đoạn thử nghiệm."
Ô Cữu khen ngợi: "Rất tốt.”
"Bạch quản gia, còn có tin tức quan trọng nào khác không?" Ô Cữu hỏi rất rụt rè, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "quan trọng".
Quản gia nghĩ nghĩ: "Không có.”
Ông cao hứng khen tặng: "Địa phủ hiện tại rất thịnh vượng đó!”
Ô Cữu: "...…”
Ô Cữu duy trì tư thái rụt rè của hắn, nói rõ hơn một chút: "Ý tôi là, Chúc Tiêu.”
Quản gia vỗ đầu một cái: "Ồ, ra chuyện này!”
“Thật ngại quá, lúc trước ngài nói "cũng không phải đặc biệt quan trọng", nên tôi mới quên mất.”
Ô Cữu không so đo, hắn không đợi được quản gia nói tỉ mỉ, liền đem vấn đề hắn nghẹn ba ngày ba đêm đổ ra ngoài.
"Cậu ấy có đến đám tang của tôi không?"
"Cậu ấy có viếng mộ tôi không?"
“Cậu ấy nói cái gì?”
Quản gia: "...…”
Cái này so với lúc trước thiếu gia nói "Không phải đặc biệt quan trọng" hình như không giống nhau thì phải.
Quản gia lần lượt trả lời: "Đi rồi. Đến rồi. Cậu ấy nói…”
“Chúc tiên sinh nói." Quản gia học theo ngữ khí của Chúc Tiêu "......Rõ ràng là giả nhỉ?”
Ô Cữu vuốt cằm, hừ cười ra tiếng: "Cậu ấy không tin tôi đã chết, không muốn đối mặt với hiện thực sao?”
"Tôi đã nói rồi, nếu không có tôi cậu ấy sẽ nhàm chán chết đi được. Mỗi ngày không phải là quyển luận văn thì cũng là quyển hạng mục, dậy sớm hơn cả trộm mộ, một năm 365 ngày không ngừng nghỉ, ngoài tôi ra ai chịu nổi?"
“Dù sao cũng là mất đi một đối thủ cạnh tranh ưu tú ngàn năm có một, đau lòng cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Thiếu gia, còn có một câu... " Quản gia do dự, không biết có nên nói hay không.