Dư Dung Tu vốn là một người đam mê cái đẹp, thích tất cả những thứ xinh đẹp dù là người hay vật nên cũng chẳng có gì lạ khi thấy Lê Thư là không muốn rời đi, ngay cả việc bị trộm tiền cũng chẳng buồn bận tâm.
Đương nhiên, bữa cơm này là do Lê Thư mời. Sau khi tính xong tiền, Lê Thư hỏi y: “Ngươi tính làm gì tiếp theo?”
“Ta có tay có chân, chắc chắn không đến nỗi để mình đói.” Dư Dung Tu rất lạc quan, kinh thành rộng lớn như vậy vẫn còn nhiều chỗ để kiếm tiền.
“Ngươi có muốn tìm lại đứa bé đó để lấy lại tiền không?” Ánh mắt của Lê Thư dừng lại ở một góc khuất nơi ngõ hẹp.
“Lúc nãy thì ta còn...” Dư Dung Tu đang nói thì bỗng dưng ngừng lại khi thấy một thân ảnh nhỏ nhắn ló ra từ góc khuất.
Họ đang ở trong một tửu quán nằm trong một con hẻm nhỏ, không rõ vì sao Dư Dung Tu lại tìm được chỗ này. Lúc này, từ góc ngoặt của ngõ nhỏ xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé.
—— Đó chính là cậu nhóc đã trộm tiền của họ.
So với buổi sáng, quần áo của thằng nhóc còn rách nát hơn. Ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng của nó ra xa, nó đứng đó chần chừ không tiến tới.
Hai bên nhìn nhau, không ai có động tác gì.
Cuối cùng, vẫn là Dư Dung Tu chủ động bước tới trước, hướng về phía thằng nhóc. Nó hơi co người lại nhưng vẫn cố gắng không chạy đi.
Lê Thư không tiến lại gần, đứng ở tại chỗ đợi một lát. Dư Dung Tu quay trở về, phía sau theo sát cậu bé nhỏ.
“Thực xin lỗi.” Cậu nhóc ló đầu ra từ sau lưng Dư Dung Tu, ngập ngừng nói.
Nó trông không lớn lắm, trên người đầy bụi bẩn, nhưng đôi mắt thì lại sáng rực như những ngôi sao trong đêm khuya, lấp lánh và cuốn hút.
“Sao lại mang nó trở lại đây?” Lê Thư hỏi.
“Nó nói nó đến để trả tiền cho ta,” Dư Dung Tu lắc lắc túi tiền trong tay, “Ta nghĩ nó cũng lấy của ngươi nữa, nên tiện thể đưa nó đến đây để xin lỗi.”
“Không cần phải lo lắng cho kế sinh nhai, Lê huynh, lần sau uống rượu để ta mời.” Dư Dung Tu nói thêm với một nụ cười nhẹ.
“Được.”
Hai người ở đầu ngõ nhỏ tạm biệt nhau, trên đường trở về, đột nhiên Lê Thư nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu:
[Chúc mừng ký chủ mở ra cốt truyện bị che giấu "Bị thế tục liên lụy ái", hoàn thành khen thưởng: 100000 tích phân, đan dược chữa trị vạn năng×1, tùy cơ đại lễ bao ×1. Trừng phạt khi thất bại: không.]
[Đây là cái gì?] Lê Thư tò mò hỏi.
Trước đây, hoàn thành một cốt truyện hệ thống chỉ thưởng cho 100 tích phân, vậy mà lần này lại hào phóng đến vậy?
[Cốt truyện bị che giấu là loại nhiệm vụ không có nhắc nhở trước và điều kiện mở ra cũng rất ngẫu nhiên,] hệ thống 1314 đáp, mở giao diện nhiệm vụ lên cho Lê Thư xem. Dưới phần nhiệm vụ che giấu, danh sách hiện lên trống rỗng.
[Vậy làm sao mới được coi là hoàn thành cốt truyện bị che giấu?] Lê Thư hỏi tiếp. Mọi thứ đều không hiện rõ, chẳng phải là không có phương hướng gì để bám vào sao?
[Chuyện này...] Hệ thống 1314 ngừng lại trong giây lát, rồi tiếp tục, [Cốt truyện bị che giấu mở ra và kết thúc đều hoàn toàn ngẫu nhiên. Hơn nữa, có mở ra được nhiệm vụ che giấu hay không cũng tùy thuộc vào may mắn. Tôi đã kiểm tra mọi dữ liệu từ trước đến nay, tỷ lệ hoàn thành cốt truyện che giấu cực kỳ thấp, phương pháp hoàn thành chúng thì vô cùng kỳ lạ, không thể tổng kết ra được một quy luật cụ thể nào.]
[ Nói cách khác, cái cốt truyện bị che giấu này có hoàn thành hay không, hoàn toàn xem số? ] Lê Thư nhíu mày, nhiệm vụ này không có bất kỳ gợi ý rõ ràng nào, điều đó có nghĩa là kết quả hoàn toàn phụ thuộc vào vận may.
[ Cốt truyện che giấu được kích hoạt sau khi tiếp xúc với Dư Dung Tu, có thể có liên quan đến y hay không? 1314, điều tra và cung cấp tư liệu về cốt truyện gốc liên quan đến Dư Dung Tu cho ta xem. ]
[ Vâng, ký chủ. ] 1314 bắt đầu tìm kiếm tư liệu, nhưng do hệ thống của nó chỉ là hệ thống Hồng Nương, thông tin cung cấp chỉ bao gồm những phần liên quan đến nam và nữ chính, các phần còn lại chỉ là thông tin sơ lược và không có nhiều giá trị tham khảo.
Chợt nghĩ đến điều gì, Lê Thư hỏi tiếp: [ Còn tiểu hài tử được Dư Dung Tu mang đến xin lỗi, nó có thân phận gì? ]
[ Tiểu hài tử hiện tại là một cô nhi, nó trộm tiền vì muốn chữa bệnh cho muội muội mà nó nhặt được. ]
[ Hiện tại là một cô nhi... ] Lê Thư trầm tư. Nếu hiện tại là cô nhi, vậy có lẽ trong tương lai nó sẽ khôi phục thân phận.] Điều này ngụ ý rằng thân phận của tiểu hài tử không hề đơn giản. [ Cốt truyện có nội dung liên quan đến tiểu hài tử đó không? ]
[ Không có, ] 1314 trả lời dứt khoát, [ nhưng có liên quan đến muội muội của hắn. ]
[ Ồ? Ngươi nói xem. ] nếu không có tiểu hài tử kia, thì có khả năng là đứa nhỏ này không còn nữa.
[Sau khi cốt truyện kết thúc thì tiểu nữ hài kia bị nam chủ nạp vào hậu cung, phong làm Thục phi, phi thường được sủng ái, nhưng nàng một lòng cùng nữ chủ đối nghịch, sau lại bị biếm lãnh cung, rồi bặt vô âm tín. ]
"À, còn có chuyện như vậy nữa!" Lê Thư không khỏi cảm thấy tò mò, liền quyết định từ bỏ việc trở về phủ để đi gặp cô bé đó.
Một cô gái mồ côi lại có thể được đế vương sủng ái, việc này không phải là điều mà người bình thường có thể đạt được. Hơn nữa, nhiệm vụ chính của hắn là giúp nam chính và nữ chính sống hạnh phúc bên nhau. Thế nhưng lại có một Thục phi xen vào trên con đường đó, liệu có ổn không?
Nhạy bén cảm nhận được sát khí nhẹ tỏa ra từ Lê Thư, hệ thống 1314 âm thầm lau mồ hôi lạnh trong vô thức: "Ký chủ, xin hãy bình tĩnh, dù sao tương lai thế nào cũng chưa biết. Hiện tại nữ hài đó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà!"
Lê Thư lạnh lùng mở lời: "Ngươi là hệ thống, nhưng sao mềm lòng vậy?"
1314 rùng mình, im lặng không dám nói gì. Nó làm sao có thể quên rằng ký chủ của mình không phải là người thường, mà là một đại yêu tu luyện không biết bao nhiêu năm, những lời khuyên của nó cũng khó mà có trọng lượng.