Khoa cử là chính sách do tiên đế thực hiện khi còn tại vị, sau đó đã bị các quan lại phản đối và phải tạm dừng một thời gian. Chỉ đến khi đế vương đương nhiệm lên ngôi chính sách này mới được tiếp tục thực hiện. Hơn nữa, lần này không giống như trước kia, chỉ áp dụng cho một số khu vực nhất định, mà đã được mở rộng ra toàn quốc, thực hiện trên quy mô rộng lớn.
Khoa cử đã gây ra một cú sốc lớn, ban đầu do đế vương sử dụng biện pháp cứng rắn và khoa cử chỉ tuyển chọn những người ở cấp tiểu quan, nên dù có ý kiến, các quan thần cũng không dám công khai biểu lộ ra ngoài. Hiện tại, hơn một nửa quan viên trong triều đều xuất thân từ thế gia, và việc hoàng đế muốn nâng cao địa vị của sĩ tử hàn môn chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ.
Dù đã dự đoán trước nhưng hoàng đế vẫn không tránh khỏi bị làm phiền. Các hoàng tử đều là cháu của thế gia, dù tương lai ra sao thì hiện tại họ chắc chắn sẽ đứng về phía thế gia. Nghĩ đi nghĩ lại người vừa mới hồi kinh, Tần vương Tề Minh Tuyên, người chưa có liên hệ sâu sắc với thế gia, lại trở thành ứng cử viên tốt nhất để thúc đẩy việc này.
Sau khi hoàng đế công bố tin tức này, triều đình đã dấy lên sóng gió, đặc biệt là các hoàng tử. Họ trước đây không coi Tề Minh Tuyên là đối thủ cạnh tranh, ai ngờ sau khi triệu hồi y về kinh hoàng đế lại thay đổi thái độ đối với y, có vẻ như có chút coi trọng.
Hiện tại, Tề Minh Tuyên đã không còn là hoàng tử vô quyền vô thế, chỉ có thể sống ở lãnh cung nhỏ yếu. Trong khi mọi người đều bỏ qua y, y đã trưởng thành thành một đối thủ đáng sợ, không còn có thể bị coi thường.
“Bổn vương vẫn luôn nghĩ rằng Dục Vương sẽ là đối thủ lớn nhất của bổn vương, không ngờ giờ đây lại xuất hiện thêm một kẻ khác!” Đại hoàng tử đá văng ghế trước mặt, tức giận nói, “Nhìn xem các ngươi từng người có ý kiến gì hay, Dục Vương đã đủ làm người đau đầu, giờ lại thêm Tần vương!”
“Điện hạ bớt giận,” thanh y nam tử chắp tay, “Điện hạ không cần vì Tần vương mà buồn rầu, có mộ Quý phi năm xưa phạm phải sai lầm, đương kim hoàng đế sẽ không giao vị trí Thái Tử cho Tần vương. Hơn nữa lần này Dục Vương đã chịu tổn thất lớn, chúng ta lùi một bước, để Dục Vương và Tần vương đấu đá với nhau, chẳng phải rất tốt sao?”
“Ngươi nói đúng,” Đại hoàng tử hít sâu để làm dịu cơn tức giận, “Là bổn vương mù quáng, may mà tiên sinh đã nhắc nhở.”
Dù Tề Minh Tuyên có là chiến thần thì sao, đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, đời này y cũng đừng mơ tưởng vượt qua được bổn vương. Gã tuyệt đối không cho phép tình huống như vậy xảy ra!
Rõ ràng gã mới là con trưởng của phụ hoàng, vị trí Thái Tử vốn nên thuộc về gã không phải sao?
“Điện hạ chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra kế sách, mỗ không dám kể công,” thanh y nam tử khẽ cười nói, “Vậy kế tiếp, điện hạ dự định làm như thế nào?”
Hà Tùng Vấn là mưu thần tâm phúc của đại hoàng tử, rất được trọng dụng, đại hoàng tử có việc gì đều sẽ tìm hắn nói, chẳng hạn như lần này.
“Nếu muốn để Dục Vương và Tần vương tranh đấu trước, bổn vương sẽ thêm dầu vào lửa. Bổn vương nhớ rằng, có người bên Dục Vương âm thầm thao túng trong kỳ thi lần này. Chuyện này giao cho ngươi xử lý.”
“Tuân mệnh.”
Hà Tùng Vấn, người này bề ngoài có vẻ tươi sáng và dễ gần, nhưng thực chất tâm tư rất tàn nhẫn. Từ khi hắn gia nhập dưới trướng đại hoàng tử và được trọng dụng đã giúp đại hoàng tử thực hiện không ít kế hoạch. Những kế hoạch này đều được hắn tinh tế thực hiện, những người bị hắn xử lý không ít thì nhiều đều rơi vào tình cảnh thê thảm.
Trước đây, hắn chủ yếu đối phó với các quan viên, lần này lại phải cùng lúc đối phó với hai hoàng tử, chỉ cần nghĩ đến đã thấy hứng thú. Khóe môi Hà Tùng Vấn treo nụ cười bí ẩn, tâm trạng rất tốt phân phó người làm việc.
Mang theo thánh chỉ trở về vương phủ, quản gia chào đón và thấp giọng nói vài câu. Tề Minh Tuyên bước chân hơi dừng lại, rồi xoay người đi về phía thư phòng.
“Lão sư.”
Trong thư phòng đứng một vị lão nhân, lưng thẳng tắp. Nghe thấy tiếng gọi, lão nhân quay đầu lại: “Lão phu đột ngột đến đây, không làm phiền đến ngươi chứ?”
“Lão sư nói gì vậy? Ngài có thể đến đây, ta còn vui mừng không kịp.”
“Vậy thì làm cho lão phu vui vẻ. Trông coi khoa cử năm nay có phải sẽ rơi vào đầu ngươi không?” Lão nhân ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã rõ ràng, thấy Tề Minh Tuyên nhăn mày, “Đây không phải là một việc tốt.”
Khoa cử lần này đương kim hoàng đế chắc chắn sẽ đề bạt một số quan viên từ hàn môn lên vị trí cao, trong triều đình sẽ có một số chức quan như vậy. Hàn môn thăng tiến chắc chắn sẽ đυ.ng đến lợi ích của thế gia, việc này nếu giao cho Tề Minh Tuyên, đồng nghĩa với việc y phải đứng về phía đối lập với thế gia.
Nói thì dễ, làm thì khó. Thế gia có nội tình sâu rộng, đứng vững trong triều đình không phải chuyện đơn giản, không thể chỉ dựa vào sức lực của bản thân để chống lại.
“Ta hiểu, nhưng đây cũng là một cơ hội.” Tề Minh Tuyên nói với giọng điệu bình tĩnh. Y có nhiều thế lực ở biên cảnh, nhưng ở kinh thành lại ít ảnh hưởng. Đạo thánh chỉ này, chính là một cơ hội cho y, một cơ hội để tạo động lực và gia tăng thế lực ở kinh thành.
“Không tồi, ngươi ở kinh thành căn cơ không đủ, nhưng đạo thánh chỉ này đến đúng lúc.” Lão nhân xoa xoa bộ râu bạc, mày nhíu rồi lại giãn ra, “Kỳ ngộ có thể xuất hiện với các loại nguy cơ, nhưng không vì sợ hãi nguy cơ mà từ bỏ kỳ ngộ. Trước đây dù gặp phải những tình cảnh khó khăn hiểm nguy thế nào, ngươi cũng đã vượt qua được. Hiện tại, những nguy cơ này căn bản không tính là gì.”
“Nhưng vẫn phải cẩn thận hành sự, nhiều năm chuẩn bị không thể bị hủy hoại chỉ trong một sớm,” lão nhân nói tiếp, “Nghe nói gần đây ngươi đang tìm người?”
“Đúng vậy, tìm một người có ân với ta.” Tề Minh Tuyên đáp, “Chỉ là ta dường như không nhớ rõ người ấy trông như thế nào, nhớ được chỉ có đôi mắt thanh triết, bình thản.”
Lão nhân không hỏi thêm chi tiết, chỉ lo lắng dặn dò: “Nếu là người có ân, cũng không nên để ân tình đó làm ngươi khó xử, phải xử chí mọi thứ theo cách của riêng mình.”
Học sinh của lão nhân rất tốt, chỉ có điều không có bạn bè cùng lứa tuổi, lại vì tuổi tác còn trẻ đã vào quân doanh, mỗi ngày sống trong cảnh chiến tranh, không hiểu lắm cách giao tiếp với người bình thường.
“Ta biết rồi, lão sư.”
Lê Thư không biết nam chủ và lão sư đã thảo luận vấn đề của hắn như thế nào, sau khi kiểm tra các vật phẩm tùy thân, hắn bước xuống xe ngựa trước tướng phủ.
Mùa xuân se lạnh, Lê Thư khoác trên người một chiếc áo choàng dày, đứng giữa đám học sinh hàn môn nổi bật hẳn lên. Vì thế mà Tề Minh Tuyên ngồi trên lầu hai đối diện liếc mắt một cái liền chú ý đến hắn.
Tề Minh Tuyên đột nhiên đứng dậy.
Y chợt nhớ ra.
Trong nháy mắt nhìn thấy thanh niên, ký ức về khoảng thời gian dưỡng thương ở chùa An Quốc như một lớp sương mù bị xua đi, hiện rõ từng chi tiết. Những ngày qua, y liên tục hồi tưởng, nhưng vẫn không thể nhớ rõ mặt thanh niên đó, ký ức dường như bị sương khói bao phủ, không thể nhìn rõ. Những người được cử đi điều tra cũng không tìm ra được thông tin về thân phận của người đó và người muội muội của hắn. Nếu không phải vết thương trên cơ thể y rõ ràng đang dần hồi phục, y đã nghi ngờ tính chân thực của ký ức về chùa An Quốc.
Hóa ra hắn là thí sinh năm nay sao?
Cảm nhận được ánh mắt dừng lại trên người mình, Lê Thư quay đầu lại, xa xa đối diện với ánh mắt của Tề Minh Tuyên. Chưa kịp làm gì, Tề Minh Tuyên đã nhanh chóng chuyển ánh mắt đi, bóng dáng y khuất dần qua cửa sổ.
Lê Thư thu hồi ánh mắt và tiếp tục đi theo dòng người. Trong khi đi, hắn hỏi hệ thống: [Nam chủ sao lại ở đây?]
Hắn nghĩ ít nhất phải đợi đến khi kỳ thi kết thúc mới có thể gặp được nam chủ.
[Nam chủ phụ trách an toàn của kỳ thi lần này.]
Vì sự phát triển tình cảm giữa nam và nữ chủ không liên quan đến cốt truyện, hệ thống miêu tả về kỳ thi lần này rất ít. Nghe được giải thích từ hệ thống, Lê Thư gật đầu và không hỏi thêm gì nữa.