“Ừm” Lê Thư đặt chén thuốc lên bàn, “Bên phía tiểu Đào có động tĩnh gì không?”
Nhắc đến Tiểu Đào là vì Lê Thư muốn tận dụng cơ hội này để xử lý người. Hắn không kiên nhẫn với cấp dưới có ý định không rõ ràng.
“Nàng đã tiếp xúc với nha hoàn bên cạnh tam công tử.”
“Tiếp tục theo dõi nàng. Nếu sự việc là do Lê Dương làm thì càng phải cẩn trọng.” Trong phủ có bàn tay đang âm thầm hành động, có lẽ nhiều hơn là một người đứng sau.
Sắc mặt của nam chủ đã tốt hơn một chút so với trước đó. 1314 lo lắng nam chủ có thể căng thẳng quá mức, đã sử dụng tích phân từ hệ thống để mua sắm thuốc và cung cấp sự chăm sóc cho nam chủ. Giá trị sinh mệnh của nam chủ bắt đầu từ từ tăng lên và hiện tại đã ổn định ở 30%.
Lê Thư dùng băng gạc dính nước để lau miệng vết thương của nam chủ, cởi bỏ quần áo bẩn, thoa thuốc, băng bó vết thương, và tìm một bộ y phục rộng rãi để thay cho y. Trong suốt toàn bộ quá trình, nam chủ vẫn chưa tỉnh lại.
Thanh Hòa hành lễ, “Công tử đêm nay sẽ ở đâu?”
Lê Thư sửng sốt trước câu hỏi của nàng, hắn chưa nghĩ đến vấn đề này. Phòng của hắn rất nhỏ, chỉ có hai gian trong ngoài. Tề Minh Tuyên đang chiếm giường, nên Lê Thư không có chỗ để ngủ. Đi sang chỗ khác ngủ thì không được, vì vậy hắn đành phải để Thanh Hòa lấy ra một cái đệm giường dự phòng, trải chăn xuống đất để tạm qua đêm.
Khi Tề Minh Tuyên tỉnh dậy trời đã sáng. Thật hiếm có hôm trời nắng trong thời tiết này, ánh mặt trời chiếu vào phòng làm không gian trở nên rộng rãi và sáng sủa. Tề Minh Tuyên cảm nhận được sự ấm áp và yên bình, không cần phải lo lắng về sự xuất hiện của kẻ thù hay phải tính toán mọi thứ. Thật mỉa mai khi y lại cảm thấy thư giãn ở trong phòng của một người xa lạ mà không phải ở nơi thuộc về chính mình.
Ngoài phòng có tiếng nói chuyện cố tình giảm thấp âm lượng, Tề Minh Tuyên nhận ra đó là giọng của những người đã cứu hắn.
Tề Minh Tuyên ngồi dậy và nhận thấy quần áo của y đã được thay và vết thương được xử lý. Y kiểm tra cơ thể mình, không phải ảo giác, vết thương đã được chữa trị ít nhất là ba phần.
“Ngươi đã tỉnh?” Lê Thư đứng gần cửa, đánh giá Tề Minh Tuyên từ đầu đến chân. Trạng thái tinh thần của nam chủ đã khá hơn nhiều.
[Đương nhiên] 1314 tự hào nói, [đây chính là dược phẩm chất lượng cao từ thương thành hệ thống đó]
“Tạ ơn ân cứu mạng của các hạ. Tối qua tại hạ đã hành xử lỗ mãng, thật xin lỗi ngài vô cùng.”
Tề Minh Tuyên chăm chú quan sát thanh niên đứng gần cửa. Người này trông không lớn, khoảng hai mươi tuổi, mặc bộ trường bào màu nguyệt bạch. Tay áo phất phơ làm lộ ra vòng eo mảnh mai, một tay có thể ôm gọn. Tóc đen óng mượt, đôi mắt nửa rũ, ẩn chứa vẻ xa cách. Ngũ quan tinh xảo, sắc mặt hơi tái nhợt, như vừa mới khỏi bệnh, chưa hồi phục hoàn toàn.
Hơn nữa, Lê Thư thực sự rất gầy, cơ thể hắn yếu đến mức chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái là có thể gãy. Y vuốt ve ngón tay của mình, cảm nhận được chút ấm áp còn sót lại từ cổ tay của thanh niên.
“Ngươi chỉ cần biết rằng đại ca với ta không có ác ý với ngươi là được.” Lê Hề Nặc từ phía sau Lê Thư ló đầu ra, mặt cô được che bằng một chiếc khăn mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt linh động.
Tại Đại Chu, dân phong mở rộng và phụ nữ ít bị trói buộc, Lê Hề Nặc mang khăn che mặt khi gặp người ngoài cũng không có ảnh hưởng gì đến nàng. Hơn nữa, ở đây còn có Lê Thư và các thị nữ.
“Ngươi nên cảm ơn người khác, không phải ta. Nếu không phải muội muội ta tình cờ phát hiện ngươi, thì ta cũng không có cơ hội cứu ngươi.”
Lời nói của Lê Thư có phần châm biếm khiến Tề Minh Tuyên không nhịn được cười. Y chân thành nói với thiếu nữ đứng sau Lê Thư: “Cảm tạ cô nương đã cứu mạng.”
Sau đó, y quay sang nhìn Lê Thư, “Dù nguyên nhân cứu ta là gì, ta cũng nên cảm ơn ngươi. Cảm tạ.”
Thái độ của Tề Minh Tuyên làm cho Lê Hề Nặc cảm thấy y đã có sự thay đổi, nhưng nàng vẫn không hiểu rõ: “Ngày hôm qua sao ngươi lại đột ngột công kích đại ca của ta?”
“Ta không phải cố ý,” Tề Minh Tuyên hạ giọng, “Ta từ phương nam đến kinh thành để buôn bán, không ngờ tùy tùng của ta lại cấu kết với đạo tặc. Tài sản không những bị cướp đi, mà chính ta cũng suýt mất mạng. Ta đã nghĩ các ngươi……”
Y chưa kịp nói hết câu, nhưng mọi người cũng đủ hiểu. Có vẻ như y đã hiểu lầm rằng bọn họ cùng đạo tặc là một bọn, nên mới hành động như vậy.
“Thực xin lỗi, ta không nghĩ tới……” Lê Hề Nặc cảm thấy khổ sở, không biết phải nói gì để an ủi đối phương, chỉ trách mình vì sao lại đột ngột hỏi vấn đề này, làm cho tình hình càng thêm phức tạp.
“Không cần xin lỗi,” Tề Minh Tuyên ngước mắt, gặp ánh mắt cười như không cười của Lê Thư. Y ngừng lại một chút trước khi nói tiếp, “…… Vốn dĩ cũng không phải lỗi của ngươi.”
Trong lòng y tự nhủ: Hắn có phải đã biết điều gì không?
-------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay, tui sẽ cập nhật trước, thực ra đây nên là ngày mai mới có, tương đương với việc thêm một lần ╮(‵▽′)╭
Phoebe: Dịch đến cái đoạn cười như không cười làm t mắc cừi quá trời, lại nhớ đến " tổng tài " trong mấy truyện hồi trước hay xem. Hồi đó thấy hay lắm mà giờ thì không, thấy hề thôi.