Nam chủ vẫn không có động tĩnh gì. Đối với người tập võ mà nói, mệnh môn cực kỳ quan trọng. Việc đưa tay ra tương đương với việc chủ động trao nhược điểm của mình cho người khác. Y cần phải đánh giá mức độ tin cậy của cặp huynh muội này trước.
Ngay cả những thuộc hạ tâm phúc của y cũng có thể phản bội, huống chi đây lại là những người xa lạ mà y không hề quen biết.
Sự lo lắng trong lòng y Lê Thư ít nhiều cũng có thể lý giải. Biết rằng trong tình huống này không thể bắt mạch cho nam chủ, hắn không cố ép thêm: “Nếu ngươi không muốn thì thôi, Hề Nặc, đi theo ta ra ngoài.”
“Đại ca, chúng ta vẫn còn định cứu y sao?” Khi cánh cửa phòng đóng lại, Lê Hề Nặc rối rắm hỏi. Lúc nàng cứu người, thực ra không nghĩ quá nhiều, chỉ là không đành lòng nhìn một sinh mạng mất đi trước mắt mình. Nhưng giờ đây nàng mới nhận ra rằng cứu người cũng có thể mang đến phiền toái cho chính mình.
Người đàn ông này khi tỉnh lại đã biểu hiện rõ ràng rằng thân phận của y không hề bình thường. Nếu chỉ có mình nàng, nàng sẽ không có chút rối rắm nào. Đã cứu thì nhất định sẽ cứu đến cùng. Nhưng việc này còn liên quan đến đại ca, nàng không mong đại ca phải chịu tổn thương vì chuyện này.
Bây giờ nữ chủ còn nhỏ tuổi, tâm tư đơn thuần, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên mặt. Trong lòng Lê Thư có chút cảm động, hắn nói: “Tất nhiên là phải cứu. Ta sẽ kê một phương thuốc, muội hãy tìm một nha hoàn đáng tin để đi mua thuốc và một số vật phẩm cần thiết khác. Chuyện này tạm thời không được để cho ai biết, tất cả mọi người đều phải giữ kín."
“Muội hiểu rồi.” Lê Hề Nặc không ngốc. Khi đại ca đã dặn dò như vậy, chắc hẳn là vì đoán được thân phận của người mà bọn họ cứu không hề bình thường. Nếu chuyện này bị người khác phát hiện, sẽ có thể gây ra một số hậu quả không tốt, đặc biệt là đại ca năm sau còn tham gia khoa cử. Nghĩ kỹ một chút, nàng nói: “Đại ca, nếu không để muội tìm một nơi kín đáo để an trí y.”
Như vậy, trong trường hợp xảy ra sự cố cũng sẽ không liên lụy đến đại ca.
“Tiểu nha đầu, không cần nghĩ quá nhiều. Nếu đại ca đã đồng ý giúp muội, tự nhiên sẽ an bài mọi chuyện ổn thỏa, không có chuyện gì đâu.”
Sau khi ghi lại phương thuốc mà 1314 đưa ra, Lê Thư giao nó cho Lê Hề Nặc. Đúng lúc này, một nha hoàn tìm đến, Lê Hề Nặc gấp gọn phương thuốc rồi nhét vào trong cổ tay áo, cùng nha hoàn rời đi.
Lê Thư đóng cửa lại, đi vào trong phòng. Nam chủ đang dựa vào đầu giường, khi nghe thấy tiếng động, y liền quay đầu nhìn về phía Lê Thư. Đôi mắt y âm trầm chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, rồi trầm giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là do ai phái tới? Mục đích của ngươi là gì?”
Lần này bí mật hồi kinh, theo lý thuyết không ai có thể biết về hành tung của y. Nhưng nếu thật sự là như vậy, y cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như hiện tại. Ai biết được trước mắt y đang phải đối mặt với điều gì, và liệu đây có phải là một cái bẫy khác hay không.
“Lúc trước đã nói rồi không phải sao? Có người gửi gắm, tới cứu ngươi.” Lê Thư chậm rì rì đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rót một chén nước cho chính mình.
Xem ra hỏi cũng không biết thêm được gì, nam nhân khép mắt lại, không vội, sẽ luôn có thời điểm lộ ra dấu vết.
Y thực ra vẫn luôn có ý thức, chỉ là còn trong trạng thái mông lung. Y có thể cảm nhận được tình hình xung quanh, nhưng không hoàn toàn tỉnh táo, cho đến khi nằm xuống dưới chăn ấm áp, y mới thật sự tỉnh lại.
Y không biết đối phương là địch hay bạn. Thế nên giả vờ như không tỉnh táo, một mặt muốn quan sát hành động của những người này, mặt khác y cần tích tụ năng lượng. Nếu những người này thực sự muốn gây bất lợi cho y, y có thể sẵn sàng để phản kích ngay khi cần.
Nhìn bề ngoài, những người này tạm thời không có kế hoạch làm hại y.
Nam chủ vừa mới trải qua một đợt phản bội, nên không dễ tin tưởng người khác. Lê Thư biết điều đó, hắn cũng không mong đợi nam chủ sẽ tin tưởng mình. Dù sao, cuối cùng hai người sẽ đứng ở hai phía đối lập. Miễn là nam chủ và nữ chủ có thể sống hạnh phúc bên nhau, và hắn hoàn thành nhiệm vụ của mình, thì mọi chuyện đều tốt.
Nam chủ cuối cùng đã kiệt sức, không chống đỡ được lâu, từ từ rơi vào giấc ngủ say. Lê Thư tiến đến mép giường, cẩn thận quan sát y, người được coi là thiên mệnh chi tử.
Nam chủ thế giới này bề ngoài rất xuất chúng, đôi mày kiếm, đôi mắt sáng, ngũ quan sắc nét và góc cạnh rõ ràng. So với lúc mở mắt, hiện tại nam chủ thiếu đi chút sắc bén, thay vào đó là sự mềm mại. Lê Thư nhìn chằm chằm vào y một lúc rồi ngồi lại bên cạnh bàn.
[Hệ thống, nhiệm vụ sẽ được tính hoàn thành khi kết thúc cốt truyện, hay cần phải đảm bảo nam nữ chủ hạnh phúc sống bên nhau mới được tính?] Lê Thư vuốt ve chung trà và hỏi.
[Cái sau] 1314 giải thích: [Giá trị hạnh phúc của nam nữ chủ phải vượt qua 60% thì nhiệm vụ mới được tính là hoàn thành. Nếu kết thúc cốt truyện mà giá trị hạnh phúc của nam nữ chủ thấp hơn 60%, thì nhiệm vụ sẽ bị coi là thất bại. Tương ứng, giá trị hạnh phúc càng cao thì đánh giá cuối cùng cũng sẽ cao hơn, ngài cũng sẽ nhận được nhiều tích phân hơn.]
[Vậy thì, cốt truyện ảnh hưởng không lớn đến việc hoàn thành nhiệm vụ?]
[Chỉ cần một số cốt truyện quan trọng không bị lệch đi là được, như lần này, nữ chủ cứu nam chủ trọng thương. Chỉ cần sự kiện này xảy ra thì nhiệm vụ sẽ được hoàn thành.]
Vì vậy, cái quan trọng không phải là cốt truyện, mà là giá trị hạnh phúc của nam nữ chủ.
Nam chủ Tề Minh Tuyên là một sát thần máu lạnh của Đại Chu. Từ khi mười bốn tuổi đã gia nhập quân đội, ở tuổi 22 đã đại bại Tây Quỳnh. Sự hiện diện của y khiến những kẻ xung quanh không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ, luôn bảo vệ biên cảnh bình an. Danh vọng của y ngày càng cao khiến người trong kinh thành không yên, vậy nên khi y vừa thắng lợi, một chiếu thư đã triệu hồi y về kinh. Không ngờ trên đường về kinh y bị cấp dưới phản bội, bị đuổi gϊếŧ và phải trốn vào chùa An Quốc. Tại đây, y đã được nữ chủ cứu giúp.
Mở ra mối nghiệt duyên giữa hai người.
Nữ chủ là một người thiện lương và ấm áp, mang đến cho nam chủ một tia sáng trong bóng tối. Một hạt giống gọi tên “Tình yêu” đã được cắm rễ sâu trong trái tim y, lặng lẽ nảy mầm.
Đối với nam chủ bị thiếu thốn trong tình cảm mà nói thì sự thiện lương, mềm mại của nữ chủ giống như một ngọn lửa chiếu rọi lấy y, làm nam chủ không tự chủ được muốn tới gần, càng tiếp cận càng bị hấp dẫn, luân hãm chỉ là vấn đề thời gian.
Hai người từ gặp gỡ, hiểu nhau đến yêu nhau chỉ trong một khoảng thời gian chưa đầy hai tháng. Tuy nhiên, họ không thể ngờ rằng hạnh phúc ngắn ngủi đó sẽ nhanh chóng kết thúc. Nữ chủ bị tả tướng lợi dụng, vô tình phá đi kế hoạch tỉ mỉ của nam chủ.
Bi kịch đã được định sẵn từ khoảnh khắc hai người gặp nhau.
Nữ chủ thiên chân thiện lương bị chính phụ thân là tả tướng nhiều lần lợi dụng, liên tiếp phá hủy mọi kế hoạch của nam chủ. Mặc dù nam chủ mỗi lần đều có thể vượt qua sóng gió và hóa giải nguy hiểm, nhưng sự nghi ngờ đã bắt đầu nảy mầm. Hiểu lầm và nghi kỵ lan tràn giữa hai người, nam chủ vốn là người đa nghi và nhạy cảm, y không thể tin tưởng nữ chủ được nữa và tự nhận định rằng mình bị người thương phản bội.
Dưới cơn thịnh nộ, nam chủ không còn quan tâm đến cảm nhận của nữ chủ nữa mà bắt đầu lợi dụng nàng để tiến hành phản kích.
Một bên là người thương, một bên là phụ thân yêu thương nàng từ nhỏ. Nữ chủ bị kẹt giữa ái nhân và thân nhân, rơi vào tình thế khó xử. Tính cách của nàng không cho phép nàng từ bỏ một bên, chỉ có thể trơ mắt nhìn những sự việc không mong muốn xảy ra.
Đến khi nữ chủ phát hiện cả hai bên đều đang lợi dụng mình. Nàng không thể chấp nhận điều đó và muốn rời đi, nhưng lúc đó nàng đã bị cuốn sâu vào vòng xoáy tranh đấu này rồi, khó thể dễ dàng thoát ra.
Nàng ở lại, nhưng mối quan hệ giữa nàng và nam chủ không còn như trước nữa.
Sau nhiều lần thử nghiệm, thất vọng, bị lợi dụng và phản bội, hai người vốn yêu nhau giờ càng ngày càng xa cách, cuối cùng hoàn toàn chia ly.
Cốt truyện cuối cùng, nam nữ chủ tổ chức đại hôn: một người là đế, một người là hậu. Họ đứng bên nhau, nhận sự chúc phúc của thiên hạ, nhưng trái tim của họ đã sớm vỡ nát. Những vết thương chồng chất trong lòng chỉ còn lại sự mỏi mệt.
[Trong cốt truyện cuối cùng, giá trị hạnh phúc của nam nữ chủ là bao nhiêu?]
1314 lật hồ sơ thế giới, âm thanh có chút phiêu diêu, [Nữ chủ có giá trị hạnh phúc là 25%, còn nam chủ chỉ có 8%.] Đây là lần đầu tiên 1314 gặp phải thế giới với giá trị hạnh phúc thấp như vậy, cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Với giá trị hạnh phúc thấp như vậy, không đạt yêu cầu tối thiểu một nửa, Lê Thư cảm thấy đau đầu, tay day thái dương. Thực không dễ dàng để có thể đạt được kết cục HE trong thế giới này. Cái thế giới luôn có những tình huống ngược tâm, liên tục khiến đối phương đau khổ này. Một lần ngược tâm không đủ, lại tiếp tục ngược thêm lần nữa. Việc có thể để hai bên đều phải đạt được 60% giá trị hạnh phúc càng khó khăn hơn.
[Nói như vậy, hoàn toàn tuân theo nguyên cốt truyện thì không thể thực hiện được.] Lê Thư cảm khái, nếu muốn đạt được giá trị hạnh phúc 60% trở lên cần phải loại bỏ các yếu tố ngược tâm giữa hai người. Nếu không có quá trình ngược tâm này, giá trị hạnh phúc của hai người khi ở bên nhau mới có thể gia tăng.
Hiện tại là một cơ hội tốt. Theo cốt truyện, khi nam chủ âm thầm hồi kinh bị cấp dưới phản bội và đuổi gϊếŧ, trốn đến đây và được nữ chủ cứu. Nếu không phải sau đó Lê Thành phát hiện ra danh tính của nam chủ và lợi dụng nữ chủ để tính kế nam chủ thì rất nhiều bi kịch giữa hai người có thể đã được tránh.
Sau khi thảo luận với 1314 về tính khả thi của tình huống này, cả hai đều cảm thấy rằng việc hoàn toàn tuân theo nguyên cốt truyện là không khả thi. Mấu chốt là giá trị hạnh phúc quá thấp, đặc biệt là của nam chủ, thậm chí không đạt 10%.
[Tùy theo quyết định của ký chủ.] 1314 khẽ cắn môi, hạ quyết tâm.
“Công tử, thuốc đã đến.”
Đưa đến không chỉ có thuốc, mà còn có băng gạc sạch sẽ, thuốc trị thương và nước ấm. Thuốc là do Lê Hề Nặc sai người mua, còn băng gạc và thuốc trị thương được Thanh Hòa mang từ trong phủ ra, chuẩn bị cho mọi tình huống.
“Hề Nặc hành động nhanh thật, người đó đã được xử lý ổn thỏa chưa?” Lê Thư bưng chén thuốc vào phòng trong, đây là thuốc dành cho nam chủ.
Thanh Hòa, mang theo thau đồng đi theo sau trả lời: “Công tử yên tâm, người đó không nói gì cả.”