Sau Một Sai Lầm, Ta Bị Ràng Buộc Với Hệ Thống Hồng Nương

Quyển 1 - Chương 6: Bạo quân chí ái

Mỗi năm gia đình tả tướng đều đến chùa An Quốc cầu phúc, là khách quý của chùa, được sắp xếp ở phòng riêng do sư phụ quen biết dẫn họ tới. Lê Thư lần đầu tiên đến đây, Vô Tướng đại sư chỉ định một tiểu sa di lanh lợi dẫn hắn đến chỗ nghỉ ngơi.

Chỗ ở của Lê Thư có phần cách xa với mọi người trong tướng phủ, tiểu sa di giải thích, “Cuối năm gần kề, rất nhiều thí chủ đến chùa cầu phúc, sương phòng có phần chật chội, chỗ ở hơi xa, mong thí chủ thông cảm.”

"Không sao."

Chùa An Quốc là quốc chùa của Đại Chu, nghe nói rằng khi khai quốc, hoàng đế Đại Chu từng nhận được ân huệ từ phương trượng của chùa này, vì vậy sau khi thành lập đất nước, đế vương đã phong cho chùa An Quốc làm quốc chùa. Từ đó, nơi đây trở thành chùa miếu có hương khói thịnh vượng nhất Đại Chu.

Dù là mùa đông, cảnh sắc của chùa An Quốc vẫn khiến lòng người say mê. Đại tuyết phủ trắng xóa, hoa mai nở rộ, màu hồng đỏ xen lẫn với trắng tinh khôi của tuyết tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp và độc đáo.

Khi trở về căn phòng ấm áp, Lê Thư cầm lấy chén trà gừng nóng trên tay, uống một ngụm nhỏ, hắn lập tức cảm thấy như mình sống lại. Thân thể này yếu ớt hơn hắn tưởng tượng, từ khi bắt đầu tu luyện, hắn đã rất lâu không phải trải qua cái lạnh thấu xương như thế này.

[Hệ thống, nam chính hiện tại có ở trong chùa không?]

[ Có thưa ký chủ. ]

Chùa An Quốc là nơi bắt đầu câu chuyện, nơi mà nam nữ chính lần đầu gặp gỡ và tạo nên những liên hệ đầu tiên. Nữ chính thiện lương và nhiệt tình đi cùng cha mẹ đến chùa cầu phúc, tình cờ gặp nam chính đang trọng thương do bị thuộc hạ phản bội. Không đành lòng để nam chính phải chịu cảnh lạnh giá dưới trời tuyết, nữ chính đã đưa nam chính đến một gian sương phòng không có người ở, và bí mật tìm đại phu đến chữa trị cho nam chính.

Theo mạch thời gian của cốt truyện, vào buổi chạng vạng hôm nay sẽ là lúc nữ chính gặp nam chính.

Bên ngoài trời quá lạnh, Lê Thư thật sự không muốn ra ngoài nên đã ở trong sương phòng đọc sách suốt cả ngày. Trong tay hắn có khá nhiều văn hiến bút ký, là những tài liệu mà Lâm đại phu đã từng tặng cho nguyên chủ khi họ cùng đi dưỡng bệnh ở nơi khác. Lâm đại phu cũng coi như là người bạn tốt của hắn, ông quý mến tài hoa của nguyên chủ và nhận nguyên chủ làm đệ tử ký danh. Khoảng thời gian đó là những ngày tháng thanh thản và hạnh phúc nhất trong cuộc đời của hắn. Nguyên chủ tham gia kỳ thi hương cũng vào khoảng thời gian này.

Sắc trời dần tối, Lê Thư đang mải mê đọc sách thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa có nhịp điệu vang lên.

[Đó là nữ chính.] 1314 nhắc nhở.

[Chẳng phải nữ chính hiện tại đang ở cùng nam chính sao, sao giờ lại đến chỗ ta?] Mặc dù tự hỏi như vậy, Lê Thư vẫn đặt cuốn sách xuống, đứng dậy và đi ra mở cửa.

Lê Hề Nặc tóc tai rối bời, làn váy bị ướt bởi nước tuyết, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ nôn nóng không thể che giấu: "Đại ca, muội thấy một người bị thương rất nặng trong rừng cây. Muội có thể đưa hắn đến đây để chữa trị được không?"

Lê Thư ngạc nhiên, trong lòng tự hỏi tại sao nữ chính lại tìm đến hắn để xin giúp đỡ?

Nhớ lại cốt truyện gốc, lúc này nguyên chủ không đi đến chùa An Quốc, thế nên nữ chính trong tình huống này lẽ ra không thể tìm được hắn. Không hiểu vì lý do gì, lần này nữ chính lại đến nhờ giúp đỡ từ một người đại ca mà nàng ít khi tiếp xúc.

"Đại ca, không được sao?" Thấy Lê Thư im lặng, Lê Hề Nặc nghĩ rằng hắn không đồng ý. Nàng biết, nàng và đại ca vốn không quen thân lắm, lại còn muốn cứu giúp một người không rõ lai lịch, nếu đại ca không đáp ứng cũng là điều dễ hiểu. Nàng liền nói: "Đại ca không cần khó xử, có lẽ Hề Nặc đã quá vội vàng, muội sẽ rời đi ngay."

"Ai, khoan đã, ta chưa nói là không giúp muội mà" Lê Thư hơi nghiêng người, ra hiệu cho nàng vào phòng, "Thời tiết thế này, sao có thể để muội ở bên ngoài chạy tới chạy lui? Mau vào đây đã."

Sau khi rót cho nữ chính một ly nước để làm ấm cơ thể, Lê Thư nhận thấy nét lo lắng trên khuôn mặt của Lê Hề Nặc vẫn chưa giảm bớt, hắn nhẹ nhàng trấn an: "Muội đừng vội, trước hết hãy kể rõ cho ta biết chuyện gì xảy ra. Việc này ngoài muội ra còn có ai khác biết không?"

“Lúc muội ra ngoài thì không có nha hoàn đi theo. Người mà muội thấy ở phía sau rừng cây nhỏ, nửa người đã bị chôn vùi trong tuyết và đã ngất xỉu.”

Câu chuyện có chút khác so với dự định, vì vậy Lê Thư gọi Thanh Hòa đến và yêu cầu nàng tìm một hạ nhân biết giữ miệng giúp mang nam chủ về. “Nhớ kỹ, phải giữ bí mật tuyệt đối.”

“Nô tỳ đã hiểu.”

----------

Tác giả có điều muốn nói: Chương 6, công đã lên sàn, vốn tui định để hắn xuất hiện tại chương 5 cơ.

Phoebe: bà tác giả viết dài kinh khủng luôn ấy, dự là bộ này phải tầm 300 chương ( hoặc hơn ). Hãy bình luận để mình có thêm động lực